Chap 8: Góc khuất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Alice)

Tôi chạy một mạch ra khỏi lớp. Hướng vào khu vực nhà vệ sinh-nơi chỉ cách phòng học có một dãy hành lang ngắn...nơi duy nhất giúp tôi tránh khỏi những ánh mắt tò mò luôn nhìn chòng chọc vào mình.

"Bạn tỉnh lại giùm đi có được không?!! Ông bạn đã qua đời lâu rồi! Lâu rồi đó! Có biết không hả?!!!!!!!"

Ông đã mất lâu rồi...Tôi biết chứ! Nhưng dù đã cố gắng cách mấy đi chăng nữa, tôi vẫn không thể chấp nhận được sự thật này. Ngày nào cũng như ngày nào, tôi không thể ngăn mình không nhớ về ông.

Hơn mười năm trước, ông đưa tôi về căn nhà ấm cúng của ông phía bìa rừng.

Lớn lên cạnh ông. Tôi-một cô bé con-nhanh chóng quên đi quá khứ bất hạnh về cha mẹ mình, quên đi cảnh tan nát của một gia đình mà tiếng chửi bới theo tôi từ lúc thức dậy cho đến khi đi ngủ.

Tôi không hạnh phúc khi mình là con của họ. Họ thậm chí còn không thèm quan tâm đến sự tồn tại của tôi. Chắc có lẽ...cảm xúc lúc ấy đã vô tình hình thành một góc khuất trong tâm hồn tôi. Một khoảng bóng tối mãi mãi không bao giờ được soi sáng.

Nhưng tôi hạnh phúc khi mình còn có ông.

"Về với ông! Cháu gái dễ thương của ông xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn ở đây..."

Tôi còn nhớ rõ từng lời ông nói khi đó. Lúc ông đưa tôi đi. Thẳm sâu trong đôi mắt kia là sự mệt mỏi, đầy thất vọng.

Tôi tự hứa với lòng, rằng sẽ sống thật tốt để không phải thấy ông buồn.

Vì là một nhà khoa học nổi tiếng, tôi được ông dạy nhuần nhuyễn toàn bộ các kiến thức phổ thông. Đó cũng là lí do tôi không hề đến trường.

Và...ông cũng là người đặt mầm sống cho Masquerade...từ anh họ tôi. Tôi cũng chỉ vô tình đọc được dòng thư cuối cùng ông gửi cho tôi sau khi mất.

"Alice, cháu gái yêu của ông!

Ông nghĩ, lúc cháu đọc những dòng trên cũng là lúc ông không còn trên đời này nữa. Sau vài nghiên cứu gần đây, ông bất chợt phát hiện ra mối quan hệ giữa cháu với con người khác trong cháu. Ông cứ đinh ninh, Masquerade được tạo ra nhờ vào ảnh hưởng từ Silent Core. Nhưng, không thể nào một cá thể như vậy lại tiếp tục tồn tại trong cháu sau khi Silent Core biến mất. Ông đã nghi ngờ và lật lại những nghiên cứu cũ trước kia.

Cháu còn nhớ hồi còn nhỏ, anh họ cháu hay đến chơi chung với cháu chứ? Trong lúc chơi, cháu bị tai nạn xe hơi rồi hôn mê bất tỉnh. Ông không dám tin vào tai mình khi nghe bác sĩ nói: cháu sẽ mãi ở trong tình trạng đó đến khi cơ thể cháu đến mức giới hạn.

Ông và anh họ cháu đã thức bên cháu suốt 3 ngày đêm. Khi ấy ông chỉ còn biết xin trời cho ý thức quay lại với cháu, hoặc ông sẽ mất cháu mãi mãi. Cho đến ngày cuối cùng, anh họ cháu đột nhiên nảy ra một ý định cực kì táo bạo: Kết nối thần kinh của nó và cháu với nhau để thức tỉnh ý thức trong cháu.

Ông đã nhất quyết ngăn cản, nhưng không tài nào lay chuyển được ý tưởng điên rồ của nó. Và rồi nỗi sợ mất cháu lại dâng trào, ông đã đồng ý.

Ý tưởng của nó, tuy táo bạo nhưng lại thành công. Đáng buồn thay, cái giá phải trả cho sự sống của cháu, lại là sự sống của chính nó.

Bằng nhiều nghiên cứu và giám định chặt chẽ. Ông phát hiện ra, ý thức mạnh mẽ của nó khi truyền đến, đã hình thành nên một thứ gì đó tồn tại song song trong cơ thể cháu. Sóng điện ấy lúc đó rất yếu, và nó đã mạnh dần lên khi tiếp xúc với năng lượng tiêu cực của Silent Core. Nếu không lầm thì đích thị Masquerade ấy...chính là anh họ cháu....

Xin lỗi cháu, vì tất cả...Mong cháu tha lỗi cho ông.

....."

Lá thư ấy vẫn còn đây, ngay trong túi tôi.

________________________________________________________________________________

Sao lại như thế... 

Đứng chống tay vào chiếc bồn rửa mặt, tôi lại tiếp tục khóc. Quá nhiều nỗi đau. Quá nhiều mất mát. Và quá nhiều sự thật...

Thật đến phũ phàng.

Tôi cứ như vậy mà khóc. Khóc mãi. Dẫu biết tiếng nấc nghẹn ngào này sẽ vĩnh viễn không đến được với ông. Cũng như...với anh ta...

Ngồi phịch xuống, một tay tôi bất giác bấu chặt ngực áo.

Đau quá.

Nhói quá.

Sao lại đau đến thế chứ?

Sao lại có cảm giác này chứ?

Cô đơn...và lạnh lẽo...

Không còn ai bên tôi nữa ư?

Bất chợt, tôi lại thấy ấm áp đến lạ kì. Một vòng tay choàng qua cổ tôi. Lau đi khuôn mặt lem nhem vì khóc.

Tôi giật mình, quay lại và bắt gặp đôi mắt đỏ đậm, cùng mái tóc xanh biển sậm màu của một anh chàng tôi thậm chí còn không hề quen biết.

Mà sao...cảm giác ấm áp, bình yên này lại thân thuộc đến thế...

- Cậu...là...-Tôi lên tiếng hỏi, cổ họng vẫn còn nghẹn đắng.

- H....À không! Blackjack...

Không đợi tôi kịp phản ứng, cậu ta kéo tôi đứng dậy. Chỉ cho tôi thấy chiếc gương nơi bồn rửa mặt mà ban nãy tôi đứng khóc. Tôi nhớ...lúc đó nó còn rất sạch, nhưng giờ lại mờ mờ, đục đục. Trên nó còn có vệt gì đó như chữ viết:

"Đừng khóc nữa!"

- C-Cậu viết à?-Tôi quay sang Blackjack và nhận được cái lắc đầu thật khẽ.

________________________________________________________________________________

Cậu bạn tóc xanh đen đưa Alice ra ngoài. Lúc cô không để ý, cậu quay lại, mỉm cười:

- Cảm ơn đã ở bên cô ấy!

Bên trong, từng con chữ nguệch ngoạc lại lần lượt xuất hiện trên chiếc gương.

"Không...có...chi...!"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakugan