Chap 7: Ảo tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 3 đi học.

Cũng chả có gì nhiều, phần lớn là làm quen, phân công chức vụ, nhiệm vụ cho từng thành viên trong lớp.

- Cậu là Shun, đúng không?

Anh chàng ninja hé một mắt ra nhìn. Trước mặt cậu, một cô gái với mái tóc màu xanh lá nhạt, xõa dài, cùng với nụ cười thật dịu dàng.

Không đợi cậu trả lời, cô hỏi tiếp:

- Mình ngồi đây được chứ?- Vừa hỏi, cô vừa chỉ tay về chiếc ghế trống cạnh Shun.

Thông thường, Shun vẫn tỏ ra vẻ khó chịu khi có ai đó ngồi cạnh mình. Nhưng, không hiểu sao cậu lại gật đầu đồng ý một cách dễ dàng. Có một cái gì đó ở cô gái này. Một cái gì đó làm cho cậu có được cảm giác thật nhẹ nhàng, dễ chịu. Cảm giác quen thuộc khi cậu ở cùng...

C-chờ đã! Không lẽ...

- Cô tên gì?-Shun buột miệng, ngay chính cậu cũng bất ngờ với hành động-vốn hoàn toàn không phải phong cách cậu.

Cô gái mỉm cười, đưa tay vén mớ tóc dày ra sau vành tai:

- Mai! Mai Harukaze!

Shun khẽ "ừm!" một tiếng rồi nhắm mắt, trở lại với vẻ thư thái ban đầu. Ắt hẳn thông qua cái tên, cậu đã loại bỏ được mối hoài nghi không tưởng trong đầu mình.

Phía dãy bàn đằng trước, đôi mắt nâu sậm vội vàng khép lại, quay lên.

- Bạn không sao chứ, Alice?-Runo nhào người xuống hẳn chiếc bàn phía sau mình, lo lắng.

Cô gái tóc cam lắc nhẹ đầu. Cố tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Mặc dù, mặt cô lại đang biểu lộ theo hướng ngược lại.

- Nhỏ ngồi cạnh Shun là ai thế?-Dan quay ra đằng sau nhìn, vô tình bồi thêm một nhát vào khuôn mặt thảm thương của cô bạn Nga.

"Bốp!"

Vâng! Với vai trò" thần hộ vệ" cho Alice. Runo tung chưởng vào cái đầu cù lần của Dan. Mặc khác cũng là lời nhắc khéo để cậu...tốp cái miệng ăn mắm ăn muối lại.

Cả lớp, dường như đã quen dần với những "pha hành động đầy ngoạn mục" của cặp đôi này, lập tức bật cười rầm rộ. Duy chỉ có Shun và cậu bạn lớp trưởng là vẫn giữ thái độ bình thản như không.

- Alice, có gì đâu mà bạn cười...-Runo nhăn nhó. Nhưng trong thâm tâm, cô bé cảm thấy rất phấn khởi khi thấy phương pháp chọc cười của mình đã thành công mỹ mãn.

Cười được một lát, Alice mới lên tiếng:

- Vui mà!-Đoạn, cô quay sang chiếc ghế trống bên cạnh mình-Đúng không ông?

Cả Dan và Runo sững người. Tưởng chừng như toàn thân họ đều hóa đá. Cậu bạn tóc nâu tự vỗ mặt mình nghe cái "chát!" rõ to, hỏi dồn:

- Bạn...vừa nói chuyện với ai vậy...Al-San?

"Lạy trời! Làm ơn cho con biết là cô ấy chỉ giỡn thôi! Làm ơn đi!!!"

- Thì ông mình! Ông cũng cười sau cú đập của Runo vào đầu cậu mà!-Alice trả lời, nét mặt không hề có một dấu hiệu nào cho thấy rằng cô đang giỡn.

Cả hai lặng đi, nghe như có sét đánh ngang tai. Trận sét quái ác phá tan mọi hy vọng giúp đỡ cô bạn mình trở lại như xưa.

Dan đập mạnh tay xuống bàn, nói như muốn quát vào mặt cô gái tóc cam vô tội:

- Bạn tỉnh lại giùm đi có được không?!! Ông bạn đã qua đời lâu rồi! Lâu rồi đó! Có biết không hả?!!!!!!!

Ngây người.

Lắc đầu.

Bịt chặt tai.

...rồi lại lắc mạnh đầu.

Những giọt nước mắt trong vắt như thủy tinh cứ đua nhau rơi. Giọt ngắn, giọt dài. Vẽ một đường từ khóe mi xuống cằm.

Rơi.

Rơi...

Cô đột nhiên bật dậy, bỏ chạy thục mạng ra khỏi lớp.

- ALICE!!! 

________________________________________________________________________________

Đôi đồng tử màu hổ phách mở to sau tiếng quát của Dan. Tiếp đó, bóng dáng nhỏ bé của cô bạn ấy xa dần, xa dần.

Theo phản xạ, cậu vội đứng dậy. Nhưng khi vừa nhấc một chân ra khỏi ghế thì...

- ALICE!!!

Cậu hoàn toàn không thể tin vào những gì mình thấy nữa. Sau tiếng gọi lớn-nếu cậu không lầm thì chất giọng trầm ấy đích thị là của con trai.

Và...không thể sai lệch vào đâu được! Bóng một cậu thanh niên trong bộ đồ đen lướt nhanh ngoài cửa lớp, đuổi theo Alice.

"A-ai vậy chứ?!!!"  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bakugan