Chạm ngõ bình minh(p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 giờ rưỡi sáng, tiếng chuông đồng hồ báo thức rung vang inh ỏi. Hà Trang tức khắc choàng tỉnh giấc, với tay dập ngay tiếng chuông. Nếu hôm nay là một ngày khác, có lẽ cô vẫn cuộn mình trong chăn, cố gắng níu giữ cảm giác ấm áp mộng mị thêm một chút nữa. Nhưng không, hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày cuối cùng của quãng đời học sinh. Sau ngày hôm nay, cô phải rời xa mái trường cấp 3 thân thương, tạm biệt 45 gương mặt quen thuộc. Một điều quan trọng hơn cả, là Hưng. Sau nhiều lần lưỡng lự, Trang quyết định hôm nay cô sẽ nói cho Hưng biết tình cảm của mình, về hạt mầm đã nảy nở trong lòng cô bấy lâu nay.

***

cham-ngo-binh-minh

Đến trường sớm hơn mọi ngày, Hà Trang thong thả gạt chống xe, rảo bước vòng quanh sân trường và các dãy hành lang trước khi vào lớp. Cô muốn ngắm nhìn lại thật kĩ ngôi trường lần cuối, cũng như thu hết sinh khí đất trời trước khi chạm mặt Hưng. Gió lướt nhè nhẹ lờn vờn mơn man đôi gò má hây hây,, mang theo không khí nóng hanh của buổi sớm đầu hạ. Phượng nở đỏ rực một góc sân. Ánh mặt trời đâm xuyên cành lá, rọi vào cột cờ giữa sân, nơi mà có lần cô và Ly từng bị bắt lên đứng trước trường vì tội ăn vụng bánh tráng trong giờ chào cờ đầu tuần. Nghĩ đến chuyện đó, Trang chợt cười khúc khích.

- "Này. Làm gì mà đứng thẩn thờ cười một mình thế hả cô nương?" - Giọng Ly vang lên.

- "Ơ hay thế. Tớ đang nghĩ đến cậu đấy Ly ạ."

-"Vào lớp thôi. Mọi người đến gần đủ cả rồi."

Hưng vẫn chưa đến. Lòng cô chợt chùng xuống.

Khánh Hưng là cậu bạn quái dị nhất mà Trang từng biết, lúc nào cậu cũng nghĩ ra trò để nghịch phá mọi người. Hôm thì cậu cột dây cặp của thằng Minh mập vào cạnh bàn khiến nó suýt ngã lăn quay ra sàn. Hôm khác cậu rắt bột phấn vào ghế thằng An để khi nó lên bảng làm bài cả lớp cười nghiêng ngả. Hầu như những buổi sinh hoạt tập thể hoặc văn nghệ của lớp Hưng đều xung phong tham gia, mặc dù giọng hát của cậu thì... không thể tệ hơn được nữa. Hưng cũng nổi tiếng trong cộng đồng giáo viên vì những câu phát biểu khó đỡ. Có lần cô Hương dạy Toán hỏi cả lớp giao điểm của ba đường phân giác là gì. Hưng giơ tay tự tin dõng dạc:

- "Giao điểm ba đường phân giác là... phân tâm ạ"

Cả lớp và cô lại được một phen cười bò.

Nhưng không thể phủ nhận một điều, chính Hưng là chất kết dính tất cả thành viên trong lớp. Những buổi cắm trại đều là một tay Hưng tổ chức và động viên lôi kéo cả lớp tham gia. Đến ngày tám tháng ba, Hưng là người kêu gọi đám con trai trong lớp hùn tiền mua quà cho mỗi bạn nữ. Có thể nói, dù nghịch ngợm nhưng Hưng rất được lòng giáo viên và bạn bè.

Nếu như chỉ có thế, nếu như Hưng chỉ là cậu bạn bàn cuối, nếu như Trang chỉ là cô bạn bàn đầu, thì ba năm cấp 3 của Trang đã yên ắng trôi qua không chút vướng bận.

Đầu năm 12. Hưng và Trang được cô chủ nhiệm xếp ngồi gần nhau. Những ngày đầu Trang có tí không thoải mái vì Hưng và Trang như hai thái cực trắng đen của hình tròn bát quái. Trang hiền lành ít nói. Hưng nghịch ngợm lại hay trêu chọc cô. Sáng nào cũng vậy, chỉ cần thấy Trang ló mặt vào lớp là Hưng lại ý ới:

- "Soạn Văn chưa cho tớ mượn vở với... Ngồi xuống nhanh lên dò bài Sử cho tớ nào... Ơ hôm nay có cái mụn ngay mũi ấn tượng quá đấy ha ha ha... Này sao mua có một gói xôi thế hả? Hôm sau nhớ mua giùm cả phần tớ luôn nhé... Lại ngủ nướng à, đi trễ tận 5 phút này, ôi con gái gì mà... "

- "Này, cậu vừa vừa thôi nhé. Con trai gì mà lại nói nhiều đến thế hả?" - Nhiều lúc Trang vùng lên cãi cự.

- "Tớ mà không nói thì tớ với cậu khác gì hai con cừu yên lặng, cái bàn này khác gì là cái đồi gió hú hả?"

Trang phì cười.

Hưng thích vẽ và vẽ rất đẹp. Những bức vẽ kì lạ. Người một mắt, một tay, chim một cánh. Một lần Trang buộc miệng hỏi:

- "Tại sao không vẽ nốt cái còn lại?"

- "Bởi vì nó không có ở đó."

- "Là sao?"

Hưng đặt tay lên đầu Trang, vỗ nhẹ rồi bỏ đi.

Ngọn gió cuối thu len qua khe cửa, ùa vào vỗ về đôi gò má nóng bừng của Trang.

Một cái gì đó, rất khó để giải thích.

- "Cậu có bận gì không? Đi với tớ một lát nhé." - Hưng quay sang hỏi Trang ngay khi tiếng chuông tan học vừa reo.

- "Được thôi"

Hưng chở Trang đi vòng quanh bờ hồ. Hà Nội chớm đông. Gió hồ thổi vào tê cóng cả hai đôi gò má. Chiều hoàng hôn mặt trời buông dần, nắng hồng trải dài đường chân trời. Mặt hồ sóng sánh màu ánh sáng như chất rượu vang trong ly thủy tinh. Hưng rẽ vào hàng kem Tràng Tiền. Trang đánh bộp vào lưng cậu la toáng lên:

- "Có điên không? Lạnh như này mà ăn kem gì chứ?"

- "Thử xem. Cậu sẽ thấy kem ngon hơn gấp ngàn lần đấy"

Trang đón cây kem từ tay cậu bạn với gương mặt méo xệch. Hưng nhìn Trang bật cười nhăn nhở.

- "Tớ đếm đến ba, tớ với cậu cùng bắt đầu ăn nhé. Ai ăn chậm hơn thì phải đèo người kia về. 1, 2, 3."

- "Ơ ơ tớ đã đồng ý đâu cái tên này... Khoan đã đếm lại nào... Ôi cóng hết cả mồm rồi..."

- "Haha cậu thua rồi..."

- "Còn lâu..."

Hai bóng người trải dài nơi góc phố dưới ánh đèn đường vàng nhạt. Tiếng nói cười xuýt xoa rộn rã quyện trong cái lạnh đầu đông, bay khắp không trung, tan vào khoảng kí ức tươi đẹp tuổi 18.
Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net