Chạm ngõ bình minh(p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây Hưng có vẻ khác. Tuy vẫn nói cười đùa giỡn với mọi người nhưng mắt cậu hằn rõ những quầng thâm, ánh nhìn mệt mỏi hơn trước. Thi thoảng cậu còn ngủ gật trong lớp, khiến Trang phải huých mạnh vào tay cậu mỗi lần giáo viên nhìn.

- "Ăn đi này." Trang đưa Hưng ổ bánh mì thơm phức mùi thịt nướng.

- "Hôm nay lại tốt với tớ thế chứ." - Hưng nở nụ cười nhăn nhở quen thuộc.

- "Dạo gần đây cậu có chuyện gì thế? Trông cậu mệt mỏi lắm."

- "Không có gì đâu. Chỉ là thức khuya hơn thường ngày thôi."

- "Thật không đấy?"

- "Thật mà."

- "Từ hôm nay phải ngủ sớm đi đấy..."

- "Trang. Tặng cậu này." - Hưng rút trong hộc bàn ra một quả cầu thủy tinh, bên trong là chiếc cối xay gió màu tím nhạt. Bật chiếc nút phía dưới quả cầu, tiếng nhạc ngân vang theo vòng quay của cối xay kèm theo li ti những hạt kim tuyến lấp lánh.

- "Đẹp quá." - Mắt Trang sáng lên phản chiếu hình ảnh quả cầu nơi đáy mắt. - "Nhưng mà dịp gì cơ? Valentine hay tám tháng ba đều qua lâu rồi nhé." - Trang nhìn Hưng nở nụ cười lém lỉnh.

- "Quà sinh nhật sớm đấy."

- "Tại sao phải tặng sớm?"

- "Thì lúc đó... có khi tớ lại quên mất chứ sao." - Cậu lại bỏ đi khi vừa nói dứt câu. Để lại Trang với mớ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên.

Đã 2 tiếng trôi qua, Hưng vẫn chưa đến. Trang bồn chồn bấm hơn mười cuộc gọi nhưng Hưng vẫn không nhấc máy. Sau khi dặn dò ngày giờ thi, cách ôn luyện cũng như cách giữ gìn sức khỏe mùa thi, cô chủ nhiệm phát phiếu báo danh cho cả lớp. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên:

- "Sao Hưng vẫn chưa đến? Có ai gọi được Hưng chưa?" - Giọng Phong lớp trưởng hô hoán lên.

- "Cái thằng này, tại sao lại vắng ngay ngày hôm nay chứ? Lại còn không nhấc máy" - Giọng An lộ rõ vẻ trách móc.

- "Không biết có chuyện gì với nó không kìa. Hưng không phải người có thể vắng mặt trong những dịp quan trọng thế này đâu." - Giọng Minh đầy lo lắng.

- "Này Trang, cậu có biết chuyện gì không?" - Ly nhỏ nhẹ nói khẽ vào tai Trang.

Trang chỉ lắc đầu không nói gì. Khóe mặt chợt thấy cay cay.

- "Cô giao phiếu báo danh của Hưng cho Phong và Trang. Hai em tìm cách liên lạc, đưa giấy và truyền lại những gì cô dặn cho Hưng trong ngày hôm nay nhé. Có chuyện gì phải báo cô ngay."

Đây là lần đầu tiên Trang đến nhà Hưng sau một hồi lần mò quanh các con hẻm nhỏ. Trang và Phong ra sức bấm chuông gọi cửa nhưng không có tiếng trả lời, đang nhìn nhau không biết làm thế nào thì giọng cô hàng xóm vang lên:

- "Các cháu tìm thằng Hưng hả? Sáng nay bố nó trở bệnh nặng, phải vào bệnh viện cấp cứu rồi. Khổ thân thằng bé, nhà chỉ có hai bố con. 3 tháng nay đột nhiên tay chân ông ấy yếu hẳn đi, không thể đi làm được nữa. Thằng Hưng phải vừa đi học vừa đi làm, nhiều hôm đến tối mịt mới về..."

- "Bố Hưng cấp cứu ở bệnh viện nào vậy cô?" - Trang không nén được dòng cảm xúc, vội cắt ngang lời cô hàng xóm.

Trên đường đến bệnh viện, nước mắt Trang chực tuôn trào. Cô tự trách mình vô tâm. Chưa bao giờ cô để ý hay thắc mắc về gia cảnh của Hưng. Cô trách Hưng quá giỏi che đậy cảm xúc, lúc nào cũng nói cười nhưng không chia sẻ với ai về gánh nặng của mình. Cô nhớ lại những bức hình Hưng vẽ. Tuổi thơ không trọn vẹn để lại khoảng trống quá lớn trong tim Hưng khiến cậu luôn cảm thấy mọi thứ đều lưng chừng một nửa.

Không ai ngờ rằng, đằng sau Khánh Hưng hài hước năng động nghịch ngợm là một tuổi thơ đầy sóng gió. Từ ngày sinh Hưng ra, bố mẹ cậu bắt đầu những trận cãi vả liên miên không dứt. Ký ức của Hưng về gia đình là những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn gỗ bóng, là tiếng gào thét chói tai của bố mẹ trong căn phòng màu trắng. Năm Hưng 10 tuổi, mẹ cậu theo một người đàn ông Hà Lan định cư nơi xứ người, bà muốn dắt Hưng theo nhưng bố Hưng tuyệt đối không cho. Mỗi tháng mẹ gửi tiền nuôi Hưng ăn học nhưng bố nhất quyết không đụng đến một xu. Ông sa vào rượu để tìm quên nên sức khỏe ngày càng xuống dốc.

Vừa vào đến bệnh viện, Trang và Phong vội lao đi tìm Hưng. Dừng chân trước hình ảnh Hưng ngồi gục mặt nơi góc tường, vai run lên từng đợt liên hồi, tim Trang như thắt lại. Cô chạy như bay đến ôm chầm lấy Hưng. Không gian và thời gian như ngưng đọng, vỡ tan theo từng tiếng nấc nghẹn của cả hai.

Cuối hạ, nắng đỡ gay gắt hơn. Lá ngả vàng như lời chào đón nàng thu dịu dàng quyến rũ. Mùa thi kết thúc. Áp lực học hành bài vở được trút xuống một phần. Trang nhìn lên bầu trời xanh ngắt hít một hơi thật sâu. Mùi nước mưa ngấm vào đất hãy còn vấn vương đâu đó trong không khí. Nở nụ cười thật tươi, Trang bước qua dòng người đông đúc ở sân bay, tiến về phía Khánh Hưng.

Hưng cùng mẹ sang Hà Lan sau khi lo xong đám tang cho bố. Đây cũng là ước nguyện cuối cùng của ông. Ông xin lỗi vì không tạo cơ hội cho hai mẹ con đoàn tụ sớm hơn. Mẹ Hưng nhiều lần về nước tìm con nhưng ông chuyển nhà, thay số điện thoại khiến bà không cách nào liên lạc được. Ông muốn Hưng cho bà cơ hội bù đắp khoảng thời gian hai mẹ con không sống cùng nhau. Ông hi vọng Hưng sẽ mở lòng yêu thương chăm sóc cho bà như Hưng đã làm với ông. Gia đình có thể tan vỡ nhưng tình phụ tử, mẫu tử mãi mãi còn đó. Cách duy nhất để chữa lành những tổn thương là yêu thương và được yêu thương, một lần nữa. Trái tim sẽ lành lặn trở lại khi được rót đủ mật ngọt tình thân.

Ôm Hưng lần cuối trước khi cậu vào bên trong, Trang trao cho cậu hộp quà nhỏ.

- "Mở ra đi." - Trang giục.

Trong hộp là quả cầu thủy tinh hình Tháp Rùa hồ Gươm thu nhỏ. Hưng vừa lắc lắc quả cầu vừa nhoẻn miệng cười như trẻ nhỏ.

- "Giờ tớ mới hiểu, cậu tặng tớ quả cầu cối xay gió là có ý cả rồi. Như kiểu chia tay có báo trước ấy nhỉ." - Trang bĩu môi giả vờ dỗi.

- "Quả cầu đó, là món quà đầu tiên mẹ gửi về cho tớ sau khi sang Hà Lan. Tớ quý nó lắm. Dù nhớ mẹ, nhưng mỗi lần nhìn nó tớ lại thấy yên tâm vì ít nhất tớ biết mẹ đang ở đâu. Tớ tặng lại nó cho cậu, vì tớ muốn cậu biết, mỗi lần cậu nhìn nó, là tớ đang ở nơi đó nhớ về cậu."

- "Vậy thì mỗi lần cậu nhìn Tháp Rùa, là tớ đang nghĩ về cậu. Chúng ta huề. Hứa đi, không ai được quên ai đâu đấy." - Trang chìa ngón tay út ra trước mặt Hưng, vẫy vẫy.

- "Ừ hứa, đóng dấu luôn này." - Hưng cuối người hôn nhẹ vào trán Trang. Thời gian một lần nữa ngưng đọng. Vật thể xung quanh như tan ra thành trăm nghìn kim tuyến trong quả cầu thủy tinh, lấp lánh, lấp lánh.

Thời điểm tối nhất trong ngày là trước lúc bình minh. Chỉ cần qua được khoảng tối tăm ấy, sẽ chạm đến ánh sáng trong trẻo tươi nguyên của buổi sớm. Câu chuyện của Hưng và Trang chỉ vừa mới bắt đầu. Chưa ai biết, cuối con đường, họ có bên cạnh nhau hay không. Nhưng chắc chắn một điều, họ sẽ nghĩ về nhau như một mảnh ghép thanh xuân dang dở. Có chọn mảnh ghép ấy để hoàn thiện bức tranh cuộc đời mình hay không, lại là một câu chuyện khác...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net