Chương 28: Tớ sẽ ôm cậu đấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Trời đã chập tối. Trong cái không gian nhá nhem ấy, con người ta chẳng thể phân biệt nổi những đám mây trên kia đang được màn đêm dần buông nhuộm đen hay đó là màu đen báo hiệu một trận cuồng phong nữa. Bởi thế người ta càng khó mà đưa theo thứ gì đó để phòng thân, xui xẻo hơn nữa thì có người còn chẳng kịp tấp vào một chỗ nào đó trú mưa trước khi ướt như chuột lột. Lúc bắt đầu chỉ rơi rớt vài hạt nhưng càng về sau mưa càng lớn, từng trận nước xối xả cứ thế trút xuống mặt đất hết lần này đến lần khác.

Cơn mưa đến quá bất ngờ, và hiển nhiên Huyền không hề chuẩn bị áo mưa phòng theo. Có ai ngờ thời điểm này lại xuất hiện trận mưa lớn như vậy chứ, không chỉ Huyền mà có rất nhiều người cũng quên đem theo áo mưa giống cô. Giờ này học sinh đã về gần hết, những bạn mắc mưa có lẽ được phân công dọn dẹp nên mới ở lại muộn như vậy. Huyền định sẽ chờ mưa tạnh rồi về, dù sao cũng chưa muộn quá nên cô không muốn phiền bố mang áo mưa đến. Anh Phong đã về từ lúc nào nhưng có lẽ giờ này cũng không ở nhà mà đang nằm trong chăn ấm của kí túc xá rồi.

Cứ tưởng mưa một lát rồi ngưng, vậy mà đã 30 phút trôi qua rồi cơn giông vẫn chưa có dấu hiệu giảm. Mưa cứ như một thác nước không bao giờ cạn, ào ào đổ nước xuống cái mái của nhà xe Huyền đang đứng. Gió cũng theo đó mà ập tới, từng cơn từng cơn quật vào hàng cây xà cừ phía trước khiến chúng không thể đứng vững.

Giờ đã tối hẳn, bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng lại xuất hiện những tia sét rạch ngang như muốn xé toạc màn đêm kèm theo đó là tiếng sấm inh tai nhức óc khiến cho không ít bạn học khiếp sợ. Trận mưa này lớn thật. Không lẽ đây là bão? Nhưng mấy hôm nay dự báo thời tiết có nhắc đến cơn bão nào đổ bộ đâu nhỉ? Nếu có bão hẳn bố Huyền đã nhắc từ sáng rồi.

Huyền đứng nép vào trong một chút để tránh bị mưa tạt. Kiểu này không biết đến bao giờ mới được về nhà đây, từ nhỏ Huyền đã được dạy rằng không được động vào bất kì thiết bị điện tử nào khi có sấm sét vậy nên Huyền chẳng dám gọi điện cho bố, chỉ đành đứng nhìn màn mưa trong vô vọng vậy thôi. Cũng may còn các bạn khác ở đây chứ nếu đứng chờ một mình chắc sợ chết mất.

"Cam nhỏ ơi! Huyền ơi!"

Đột ngột có người gọi Huyền giữa không gian tràn ngập tiếng mưa rơi. Giọng nói ấy quen thuộc lắm, cả cái biệt danh kia nữa thì đích thị là giọng của Huân rồi. Huyền nhìn về phía giọng nói kia, đúng là Huân thật, cậu đang dáo dác tìm Huyền trong đám người. Huyền vội giơ tay lên ra hiệu:

"Đây! Tớ ở đây." Huyền gọi lớn, một phần để Huân có thể nghe thấy nhưng nhiều hơn là vì Huyền quá vui mừng. Niềm vui ấy rất khó diễn tả, nó gần giống như việc ta đang vô cùng chán nản khi phải dự một buổi tiệc vô nghĩa, đang mòn mỏi trông chờ nó kết thúc thì bỗng gặp được một người bạn thân thiết để có thể trò chuyện giết thời gian vậy.

Huân vội vàng đến chỗ Huyền. Lại gần mới thấy đầu tóc Huân ướt nhẹp, chắc là có mặc áo mưa nhưng gió to quá nên khó mà che chắn hết được.

"Sao cậu lại đến đây. Không phải đang đi liên hoan với lớp à?"

"Thấy trời mưa nên tớ không đi nữa. Biết cậu không mang áo mưa nên tớ mua cho cậu một cái đây."

Huân đưa cái áo cho Huyền, nghĩ đến việc cậu phải dầm mưa đi mua áo rồi lại chạy đến đây trong khi sấm chớp đáng sợ thế kia khiến Huyền không khỏi lo lắng mà lên tiếng trách móc:

"Thế sao không đợi một lúc nữa hẵng đến, cậu không sợ bị sét đánh à?"

"Tớ lo cậu sẽ sợ sấm sét hơn."

Huyền hơi sững người. Chỉ vì cho rằng Huyền sẽ sợ sấm nên Huân chẳng nghĩ ngợi gì mà chạy đến đây, cũng không để ý thời tiết có đang nguy hiểm hay không mà lập tức tìm Huyền. Có phải cậu đã quá tốt bụng, tốt một cách ngốc nghếch và đáng trách không? Sao cậu ấy không lo cho bản thân trước đi? Cũng may là Huân không bị gì, nếu lỡ như có chuyện gì đó Huyền nhất định sẽ tự trách mình đến chết mất. Huyền thở dài:

"Dăm ba cái sấm chớp làm sao hù được tớ chứ. Lần sau làm ơn đừng có liều lình thế nghe chưa cha nội."

Nghe thấy ý trách mắng của Huyền, Huân gãi đầu cười đáp:

"Tớ biết rồi. Mà Ninh Sang đâu?"

"Nó về từ chiều cơ. Cũng may nó về trước chứ không giờ phải đứng đây chờ mưa tạnh với cái chân đau kia rồi."

"Ra thế."

Mưa vẫn không ngừng rơi, sấm chớp vẫn không ngừng gào thét. Huyền cùng Huân đứng yên nhìn màn mưa ngoài kia chẳng nói năng gì, nhưng dù thế vẫn tốt hơn phải đứng một mình như lúc nãy.

Nhiều người rất thích mưa bởi nó lãng mạn nhưng Huyền chẳng cảm nhận được tý lãng mạn nào cả, chỉ thấy lạnh thôi. Càng tối nhiệt độ càng thấp dần, cộng thêm cả mưa nữa khiến cho không khí bây giờ chẳng khác mùa đông là mấy.

"Ắt xì!"

Tiếng hắt hơi của Huyền phá tan sự im lặng của hai người. Da gà nổi hết cả lên, hai tay Huyền ôm lấy cánh tay liên tục chà xát để vơi bớt cảm giác lạnh lẽo, nhưng có vẻ như không có hiệu quả, cô vẫn hắt hơi liên tục. Huân quay sang nhìn Huyền lo lắng:

"Cậu lạnh lắm à."

"Ờ hơi lạnh. Cậu không thấy thế à?"

"Không!"

"Cậu khỏe thật đấy...ắt xì!"

Trong những tình huống như thế này con trai thường thể hiện sự ga lăng của bản thân bằng cách nhường áo khoác của mình cho con gái mặc. Nhưng hôm nay tham gia hội thể thao nên Huân chỉ mặc độc cái áo phông đơn giản, lấy đâu ra áo khoác để nhường. Huân cố vắt óc xem có cách nào đó giúp Huyền đỡ lạnh không, cậu với lấy cái áo mưa đưa cho Huyền bảo:

"Mặc cái này vào đi cam nhỏ, sẽ chắn bớt gió đấy."

Huyền trân trối nhìn cái áo mưa lù lù trước mặt. Gì? Mặc cái áo mưa này khi đang đứng dưới hiên nhà này á? Ờ nếu không có ai thì mặc cũng chả sao, nhưng còn nhiều bạn học ở đây mà, mặc cái này rồi ngồi một cục ở đây người ta lại tưởng mình bị giở hơi mất. Huyền lắc đầu:

"Ngại lắm! Áo mưa chỉ mặc lúc ra ngoài mưa thôi chứ? Tớ không mặc đâu."

Huân vẫn nhất quyết ép:

"Thế bây giờ muốn bị ốm hay muốn ngại ngùng vớ vẩn?"

"Tý nữa hết sấm sét là có thể về rồi. Từ giờ đến lúc đó tớ vẫn chịu được mà."

"Biết bao giờ mới hết. Nào mặc vào đi, lớn rồi đừng để bị nhắc nhiều nữa. Ốm thật đấy."

Giọng Huân hơi dịu lại vẻ dỗ dành. Nghe cậu thuyết phục mình như thế khiến Huyền lại nhớ đến lúc còn nhỏ bà nội vẫn thường dỗ Huyền ngủ trưa: "Huyền của bà lớn rồi nên phải ngủ trưa thì mới xinh, mới khỏe được chớ. Ngoan, bà thương."

"Thật mà. Tớ chịu được thật mà...ắt xì" Có chết Huyền cũng không mặc kiểu dị hợm như thế rồi cứ đứng trong này đâu, ai bảo sĩ diện của Huyền lớn làm gì

"Đấy! Cứ liên tục hắt hơi thế kia mà bảo chịu được." Huân vừa mắng vừa giơ cái áo mưa lên người Huyền chuẩn bị mặc vào cho cô. Huyền nào chịu đứng yên, lập tức lùi lại tránh khỏi cái áo sắp sửa được chụp lên đầu mình.

Huân bực lắm, nếu có thể nhất định cậu sẽ lấy ngay cái roi đánh mấy cái vào mông Huyền để cô bạn cứng đầu này chịu nghe lời một chút. Nhưng nghĩ lại nếu dùng bạo lực nhỡ đâu nàng ta nằm ra đây ăn vạ luôn thì càng mệt hơn, cho nên Huân liền suy nghĩ một chút rồi lên tiếng đề nghị:

"Tớ có một cách khác không phải mặc áo mưa cũng không bị lạnh."

Hai mắt Huyền sáng lên, sán lại gần Huân: "Cách gì?"

"Nhưng mà sợ cậu sẽ ngại thôi."

"Không sao. Chỉ cần không phải mặc áo mưa thì không có gì phải ngại hết." Huyền khẳng định chắc như đinh đóng cột.

"Thế thì để tớ ngồi ôm cậu đến lúc hết sấm sét. Đảm bảo sẽ không bị lạnh nữa đâu."

"Cách này còn tệ hơn." Huyền bĩu môi. Tưởng cậu ta nghĩ ra được diệu kế gì thì ra vẫn là đồ bỏ, chẳng có ích lợi gì sất. Thôi thì cách tốt nhất vẫn là cắn răng chịu đựng một tý vậy. Nhưng Huân nào có để Huyền làm theo ý mình, cậu lên tiếng:

"Nếu cậu không mặc áo vào thì tớ sẽ ôm cậu đấy."

"Gì? Định dọa chị đây đấy à?"

"Tớ lo cậu ốm thôi. Đừng có nghĩ cách trốn, chân tớ dài hơn chân cậu nhiều, mặc áo hơi khó chứ ôm thì dễ ợt à." Kèm theo đó là một nụ cười vô cùng "thân thiện", vô cùng "dịu dàng" từ Huân.

Cái thằng ranh này đúng là khôn thật, nó rất giống Ninh Sang trong vụ thuyết phục người khác đấy, chỉ là cách thức có phần "thâm độc" hơn thôi. Dù rất không phục nhưng Huyền chẳng thể làm gì khác, chẳng lẽ trai gái mặt dày ngồi ôm nhau trong nhà xe đầy người thế này à. Mà không khéo đến tai người yêu thằng Huân thì Huyền bị "xé xác" ra mất, Huyền còn yêu đời lắm chưa muốn chết sớm đến thế đâu. Mà nói đi cũng phải nói lại, lý do lớn nhất chính là Huyền ngại, dù có là bạn thân với nhau thì vẫn là khác giới, chắc chắn không ổn tý nào. Cho nên Huyền đành đồng ý:

"Mặc thì mặc. Hừ!"

"Thế mới ngoan chứ. Nào nào mặc vào nhanh đi."

Lần này thì nụ cười của Huân là "thân thiện thật", không còn cái vẻ uy hiếp lúc nãy nữa. Cậu cẩn thận giúp Huyền mặc áo mưa vào, chỉnh lại cái mũ, gạt mấy sợi tóc con vướng víu trước mặt cho cô. Nhìn chẳng khác nào ông bố đang tỉ mẩn chăm cho con gái của mình cả.

Cái áo hơi vướng víu nhưng phải công nhận là chắn gió tốt thật, mặc vào ấm hẳn lên khiến, biết thế lúc nãy nghe lời Huân mặc vào sớm hơn. Nhìn cái vẻ mặt thoải mái hưởng thụ của Huyền khiến Huân không khỏi bật cười, giơ tay búng nhẹ lên trán cô một cái. Huyền định sẽ chửi Huân một trận vì tội đánh người vô cớ thì điện thoại trong túi rung lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net