Chương 29: Thông báo của bố.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Huyền liếc xéo Huân, không quên bỏ lại lời cảnh cáo "Cứ chờ đấy" rồi lôi điện thoại từ trong cặp ra. Là bố của Huyền gọi đến, chắc là mãi chưa thấy Huyền về nhà nên bố sốt ruột lắm. Huyền liền bắt máy:

"A lô! Bố ạ?"

Thấy Huyền trả lời ông Đạt mừng lắm, vội hỏi:

"Con vẫn đang ở trường à, hay ở đâu? Trời mưa thế này cứ đứng yên đấy để bố đến đón, đừng có đội mưa về nhé?"

"Vâng con đang ở trường ấy bố. Nhưng mà đợi lát nữa bố hẵng đến, giờ đang sấm sét, gió thì to nên nguy hiểm lắm."

Ông Đạt xem chừng rất lo lắng, hỏi tiếp:

"Làm sao mà để con ở trường một mình giờ này được? Để bố đến bây giờ luôn."

Huyền vội ngăn lại:

"Không cần đâu bố ơi. Đâu phải một mình đâu ạ. Còn có Huân đứng với con nãy giờ này." Và để bố yên tâm hơn, Huyền đưa điện thoại ghé sát lại Huân ra hiệu cho cậu lên tiếng. Huân hiểu ý liền nói vào điện thoại:

"Cháu Huân đây ạ. Cháu đang đứng với Huyền nên chú đừng lo ạ."

Huyền đem điện thoại trở về nói:

"Đó bố nghe không. Với cả cũng có nhiều bạn đang bị kẹt mưa ở đây lắm nên bố đợi đến lúc mưa đỡ hơn tý hẵng đến nha bố?"

Nghe thế ông Đạt yên tâm hơn phần nào, nếu như có bạn bè ở đó với Huyền thì ông cũng đỡ lo thật. Ông đáp:

"Ừ thế lát đỡ gió hơn thì bố đến liền nha. Nhớ đừng nghịch lung tung để ngấm nước mưa đấy nhé?"

"Vâng vâng! Mau tắt máy đi bố, sấm sét nguy hiểm lắm."

"Ừ."

Cuộc điện thoại kết thúc, Huyền lập tức tắt máy cất vào cặp, cầm lâu sợ nó hút sét thì chết. Gió đã dịu hơn lúc nãy một chút nhưng vẫn khá lớn, nếu để bố lái xe đến lúc này sẽ rất nguy hiểm. Chẳng may có cây cổ thụ nào đó bị gió thổi bật gốc rồi đè lên xe chạy trên đường thì khốn, đã có không ít vụ như vậy được đưa tin rồi vậy nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Hơn nữa bây giờ đã có "phát minh" áo mưa chống lạnh của Huân rồi nên chắc chắn Huyền sẽ không bị chết cóng vì đợi bố đâu. Mà nhắc đến đây Huyền sực nhớ đến cái búng trán lúc nãy của Huân.

"Nãy tự nhiên búng tớ thế. Ngứa tay à?" Cả người Huyền được áo mưa bọc kín, tròn vo y như quả bóng vậy. Khuôn mặt bị cái mũ trùm lên che gần hết, khổ nỗi Huân cao hơn Huyền nhiều nên lúc nói chuyện cứ phải ngửa cổ lên, tay cứ phải gạt gạt cái mũ để nó không che đi tầm nhìn. Huyền đâu biết bản thân trong mắt Huân bây giờ nhìn dễ thương muốn chết, nhưng cậu vẫn cố tình trêu:

"Tại thấy cậu buồn cười quá. Sao? Giờ đã thấy mặc áo này là một lựa chọn đúng đắn chưa?"

"Ờ thì cũng tạm."

Không thể phủ nhận hiệu quả mà chiếc áo mưa này mang lại, càng không thể phủ nhận sự thông minh của Huân khi nghĩ ra cách giữ ấm rất sáng tạo này mặc dù trong suy nghĩ của Huyền nó vẫn hơi gàn dở. Nhưng sự thật là tất cả những phát minh vĩ đại của nhân loại thuở sơ khai luôn bị chỉ trích, các nhà khoa học tạo ra phát minh ấy đều bị xem là kẻ điên rồ mà. Tất nhiên cách chắn gió bằng áo mưa này không đến mức được coi là điều gì quá vĩ đại. Chỉ là thông qua nó Huyền mới nhận ra rằng tất cả sự sáng tạo trên đời nếu như không vi phạm pháp luật hay ảnh hưởng đến thuần phong mĩ tục gì thì đều có ý nghĩa, chỉ cần ở hoàn cảnh phù hợp sự sáng tạo ấy chắc chắn phát huy tác dụng, chắc chắn sẽ tỏa sáng. Vậy nên đừng bao giờ khinh thường ý tưởng mới mẻ của người khác.

"Ăn tạm cái kẹo gừng đỡ đói này."

Huân lấy một cái kẹo nhỏ nhỏ từ trong túi ra, bóc sẵn đưa lên miệng Huyền. Đứng đợi lâu bụng cũng hơi cồn cào thật, Huyền liền cúi xuống ăn luôn viên kẹo trên tay Huân. Lúc cúi người cái mũ lớn lại sụp xuống vô tình che đi tầm nhìn, mắt đột ngột bị che đi ánh sáng, may thay Huyền đã kịp ngậm lấy viên kẹo nhưng hình như miệng cô còn chạm vào ngón tay Huân nữa thì phải. Huyền không chắc lắm, nói là chạm nhưng thực ra chỉ là sượt qua một tý mà thôi, chắc Huân nó không chê bẩn đâu nhỉ?

Huyền gạt cái mũ lên cao, thấy Huân bình thản bóc cái kẹo khác bỏ vào miệng mình thì thở phào, có vẻ như cậu không để ý đến sự cố lúc nãy rồi. Nhưng Huyền đâu biết lúc môi Huyền chạm nhẹ ngón tay Huân khiến cậu hốt hoảng cỡ nào, tim cứ đập bình bịch không thôi, mặt thì nóng lên dù trời có mưa gió cũng không thể giúp nó hạ nhiệt. Cậu phải ngoảnh đi chỗ khác giả vờ ăn kẹo để Huyền không phát hiện ra sự xấu hổ của mình, cũng may lúc nãy cái mũ áo mưa che đi mắt của Huyền nếu không cô sẽ nhìn thấy mất.

Đợi thêm một lúc lâu nữa cuối cùng mưa cũng đỡ dần, sấm chớp không còn gầm thét và gió cũng đã thôi rít gào chỉ để lại mưa vẫn tiếp tục rả rích. Ông Đạt lập tức đến trường đón Huyền tiện chở Huân về luôn một thể, xe đạp của hai đứa cứ vứt ở trường ngày mai tính tiếp, điều quan trọng bây giờ là được giữ ấm và về nhà. Dù được áo mưa chắn gió nhưng không thể bằng ngồi trong xe của bố vừa ấm áp vừa an toàn được.

Về đến nhà Huyền liền đi tắm. Nước nóng ấm áp khiến cả người thoải mái hẳn, cả một ngày chạy nhảy lung tung mệt rã rời đã thế còn gặp lúc trở trời mưa to nữa chứ, xui xẻo thật. Tắm rửa sạch sẽ xong Huyền xuống nhà ăn cơm tối, bố đã nấu xong từ sớm nhưng chờ Huyền lâu quá khiến đồ ăn nguội gần hết, bố cô phải đem ra hâm lại một lượt.

Có vẻ như trải qua một ngày mất quá nhiều sức nên Huyền thấy cơm ngon hơn mọi ngày, ăn cũng nhiều hơn bình thường. Khi Huyền đang gặm dở cái cánh gà, ông Đạt bỗng báo một tin không mấy bất ngờ:

"Bố sắp phải vào miền Nam công tác một tuần."

Tại sao Huyền lại bảo là một tin không mấy bất ngờ ư? Bởi vì bố cô đi công tác như cơm bữa vậy, ngắn thì vài ba ngày, dài thì vài tuần nên Huyền đã quá quen rồi. Huyền đáp:

"Vâng. Thế bao giờ bố đi?"

"Ngày mai là bố đi rồi. Nhưng bố tính thế này con xem được không nhé?"

"Dạ. Bố cứ nói đi ạ."

Không biết bố Huyền lại có kế hoạch gì đây?

"Thằng Phong mấy ngày tới có cuộc thi quan trọng nên không về nhà được cho nên bố định sẽ gửi con sang nhà chú Luân ở mấy hôm."

Huyền tròn mắt kinh ngạc, cái cánh gà đang gặm dở cũng bị vứt sang một bên, vội vàng nói:

"Không được đâu bố. Bố đi công tác suốt con quen rồi, đâu cần làm phiền hàng xóm thế ạ?"

Đang yên đang lành bảo Huyền sang nhà hàng xóm ở nhờ có ngại không cơ chứ. Dù hai nhà có thân thiết đến đâu đi nữa thì cũng đâu thể làm thế được, mà hai nhà cũng chỉ cách nhau có một cái tường, đâu cần sang bên đấy ở đâu. Vậy mà bố cô vẫn cố khuyên:

"Bố hỏi trước cô chú nhà bên rồi, họ cũng đồng ý rồi nên không cần ngại đâu."

"Nhưng mà mấy lần trước bố đi cũng có sao đâu ạ."

"Mấy lần trước còn có thằng Phong ở nhà cùng. Giờ con ở nhà một mình bố không yên tâm."

"Con lớn rồi mà bố, con xoay sở được."

Huyền đã học lớp 10, sắp sửa lên lớp 11 đến nơi rồi mà bố vẫn xem cô như con nít vậy. Cũng đến lúc Huyền phải tập sống tự lập rồi, sau này nhỡ phải học Đại học xa nhà thì làm sao.

"Lớn cái gì. Ở nhà một mình rồi nhỡ trộm thình lình vào thì làm sao? Nghe lời bố đi con."

"Nhưng..."

"Cứ quyết thế đi đừng cãi. Nào ăn cơm, ăn cơm thôi."

Bố gắp thêm đồ ăn vào bát cho Huyền, đánh trống lảng để Huyền không có cơ hội nài nỉ nào nữa. Mà có nài cũng chẳng ích gì, mọt ông bố hết mực lo lắng cho con như bố cô sẽ không bao giờ đồng ý để Huyền được ở nhà một mình đâu. Bát cơm sau đó đã được Huyền ăn chẳng khác nào đang ăn rơm bởi tâm trí của cô đang nghĩ về một tuần sắp tới sẽ phải ăn nhờ ở đậu nhà sát vách không biết sẽ ngượng nhường nào nữa.

Cơm nước xong xuôi Huyền lên phòng nằm bẹp trên giường, sầu khổ như thể bản thân sắp phải đi tù khổ sai không bằng. Bỗng điện thoại thông báo có tin nhắn đến, là của Huân. Vừa mới chia tay không lâu dưới nhà mà nhắn cái gì thế nhỉ? Huyền mở ra xem.

"Cậu ngủ chưa?" Huân nhắn.

"Chưa! Sao đấy?"

"Ờ thế ngủ sớm đi." Kèm theo đó là một cái mặt cười.

Huyền ngớ người nhắn lại: "Ơ đằng kia bị gì đấy? Hay lúc nãy mưa úng đầu rồi? Tự nhiên nhắn lạ lùng thế?"

"Tại tớ có chuyện vui." Lại thêm một loạt mặt cười nữa.

Thằng này đúng khùng thật rồi. Vui mắc mớ gì nhắn kiểu "thiếu mắm thiếu muối" thế cho Huyền? Nhưng may mà Huyền vẫn còn là người con gái hiền lành nên không chửi cậu, nhắn lại:

"Vui gì mà khiến cho đầu óc bạn tôi trở nên không bình thường thế này?"

"Mẹ tớ vừa thông báo một tin vui lắm luôn, cậu chỉ cần biết thế thôi nhé. Mau nghỉ đi." Lại tiếp tục một cái mặt cười nữa. Như sợ Huyền không hiểu được cậu đang vui đến nhường nào nên Huân cứ liên tục gửi mấy cái biểu tượng ấy vậy.

Huyền chán nản vứt điện thoại sang một bên. Không biết mẹ Huân thông báo gì mà cậu ta vui thế nhỉ? Huyền cũng nhận được nhận thông báo cùng thời điểm đấy thôi nhưng chẳng lấy gì làm vui mừng cả, thật là không công bằng.

Huyền cứ than vãn từ tối đến tận sang ngày hôm sau, mặt cứ ủ dột chẳng có chút hào hứng nào. Nhưng Huyền không ngờ được rằng việc sang ở nhà hàng xóm ở lại là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời mình. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net