Chương 30: Gặp mẹ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cuộc đời vô thường, chúng ta không thể biết được ngày mai sẽ có những chuyện gì đang đợi mình, càng không biết trước được đấy liệu sẽ là chuyện tốt hay là những điều mà ta không mong muốn. Huyền cũng không ngờ rằng chỉ mới hôm qua mình còn ăn no ngủ kĩ, khỏe khoắn vui vẻ vậy mà hôm nay lại đổ bệnh, dính chặt lấy giường không dậy nổi. Cũng may bố Huyền nhất quyết bắt Huyền sang nhà Huân ở nhờ nếu không giờ Huyền sẽ chẳng thể được chăm ốm chu đáo như vậy.

Kể ra cũng thật ngại, mới ngày đầu sang nhà người ta làm khách mà đã làm phiền như thế này rồi. Nhưng so với ngại có lẽ Huyền thấy biết ơn và mến hàng xóm của mình nhiều hơn. Cô Minh chăm sóc Huyền rất tận tình, ngay lúc Huyền chóng mặt đến đứng không vững, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên cô ấy đã lo lắng phải biết, cuống cuồng đỡ Huyền lên giường nghỉ. Thấy Huyền vì ốm chẳng muốn ăn uống gì, cô ấy lại vội vàng nấu cháo cho Huyền dễ nuốt. Lúc đang chờ Huyền ăn cháo, cô Minh hỏi:

"Huyền mệt lắm không con. Hay mình đến bệnh viện kiểm tra xem sao nhỉ?"

Huyền nghe đến hai từ bệnh viện sợ run lên. Ở cái nơi chỉ toàn mùi thuốc sát khuẩn, đâu đâu cũng thấy bệnh nhân khiến Huyền không thích chút nào. Dù sao cũng chỉ bị cảm vặt, đến đó phải xếp hàng chờ khám có khi còn ốm nặng hơn. Và quan trọng là, từ sau khi mẹ mất thì có lẽ bệnh viện chính là nơi mà Huyền không muốn đặt chân đến một lần nào nữa, bởi vậy cô lắc đầu trả lời:

"Không cần đâu cô. Cháu đau đầu tý ấy mà, ngủ một giấc dậy là khỏe liền hà."

Thấy Huyền cười nói như vậy mẹ Huân cũng bớt lo hơn một chút:

"Ừ thế ăn cháo đi con. Đang yên đang lành tự dưng lại đổ bệnh thế này làm cô sợ lắm đấy."

Huyền vừa múc một thìa cháo ấm nóng cho vào miệng vừa lên tiếng trấn an:

"Chắc hôm qua trời mưa, đứng hứng gió hơi lâu nên cảm đấy ạ. Chỉ là cảm cúm thông thường ấy mà."

"Con cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, cô đã bảo thằng Huân xin phép nghỉ học cho con rồi đấy."

"Dạ! Cháu cảm ơn cô."

"Ngoan quá cơ. Nào mau ăn đi không cháo nguội bây giờ."

"Dạ."

Dưới sự động viên của mẹ Huân, dù không muốn ăn cho lắm nhưng cuối cùng Huyền cũng xử lý xong tô cháo to chà bá kia.

"Ăn xong thì uống thuốc nha Huyền, cô để ở bàn đấy nhé."

"Vâng."

Nói rồi mẹ Huân xuống nhà, để lại mình Huyền trong phòng nghỉ ngơi. Do mệt nên chỉ một lát sau hai mắt của Huyền nặng trĩu, đầu cũng hơi quay cuồng nên cô quyết định chợp mắt một lát, quên luôn cả việc uống thuốc.

Tưởng rằng sẽ chỉ chợp mắt một lúc rồi dậy nhưng không ngờ Huyền ngủ li bì đến tận tối. Trong cơn mơ màng Huyền cảm thấy có một bàn tay mát lạnh đặt lên trán mình nhưng chỉ một lát đã lập tức bỏ ra. Bàn tay ấy mát lắm, dễ chịu nữa, Huyền muốn giữ lại rồi đặt trên trán mình mãi như vậy thôi, nhưng bây giờ Huyền chẳng còn chút sức lực nào mà nắm lấy bàn tay kia cả, chỉ đành tiếc nuối mà từ bỏ.

Ngay sau đó một giọng nói nhẹ nhàng lên bên cạnh Huyền:

"Cam nhỏ! Mau dậy ăn cháo rồi uống thuốc nào."

Là Huân à? Huyền muốn mở mắt nhìn cậu lắm nhưng chẳng hiểu sao không thể mở nổi, cơ thể cứ nặng trịch chẳng có tý sức sống nào. Cổ họng khô khốc khiến Huyền phải cố hết sức mới thốt lên được vài từ đáp lại Huân:

"Để tớ ngủ thêm đi. Lát nữa...tớ dậy ăn sau...nha."

"Cậu mệt lắm à?"

Dù không nhìn nhưng qua giọng nói có thể thấy Huân lo lắng nhường nào. Huyền cũng muốn ngồi dậy trấn an cậu rằng không có chuyện gì to tát cả, chỉ cần để cô ngủ một giấc dậy thì sẽ ổn thôi. Nhưng Huyền chẳng thể làm gì ngoài gật đầu đáp lại.

Đến nửa đêm thì Huyền trở nặng. Không chỉ không mở nổi mắt mà ngay cả nghe cũng thật khó khăn. Huyền lờ mờ cảm nhận được có ai đó gọi mình nhưng chẳng biết là ai nữa, cô đã quá mệt để quan tâm đến chuyện đó rồi. Vùi mình vào chăn, Huyền tiếp tục thiếp đi trong cơn rét run người.

Giấc ngủ khi bị ốm chẳng lấy gì làm dễ chịu, lúc tỉnh lúc mơ, chập chờn không yên giấc, chân tay như thể bị ai đó trói chặt không thể nhúc nhích nổi. Cả người Huyền nặng nề, trong cơn mê Huyền thấy mình vì sảy chân mà rơi xuống nước, áp lực nước đè nặng khiến cả cơ thể của cô ngày càng chìm sâu hơn dù có cố vẫy vùng thế nào đi nữa. Huyền sợ lắm, lồng ngực dường như cũng bị đè nặng khiến hơi thở trở nên khó khăn hơn, cả người lạnh run dù có quấn bao nhiêu chăn đi nữa. Biết rằng chỉ là mộng mị nhưng sao cảm giác khó thở lại chân thật đến thế, chưa bao giờ cảm giác sợ hãi trong Huyền lại lớn đến như vậy. Chẳng lẽ Huyền sẽ chết sao? Ý nghĩ đó khiến Huyền càng thêm run rẩy, Huyền muốn tỉnh dậy, muốn mở mắt ra ngay lập tức để thoát khỏi cơn mê này, thoát khỏi cái cảm giác đáng sợ này. Nhưng dường như cơ thể Huyền không nghe theo ý muốn của cô, vẫn cứ cố chấp bất động như vậy.

Ngay khi Huyền cảm thấy mệt mỏi nhất, bất lực nhất thì bỗng thấy có người xuất hiện. Ai thế nhỉ? Tại sao càng đến gần càng thấy quen mắt thế kia? Khi đã nhìn rõ khuôn mặt của người kia, Huyền kinh ngạc hơn bao giờ hết, vội hét lớn:

"Mẹ! Là mẹ thật ạ?"

Ảnh của mẹ vẫn luôn đặt trên bàn học của Huyền, ngày nào cô cũng ngắm nhìn vậy nên làm sao cô có thể không nhận ra khuôn mặt ấy cơ chứ. Như để làm Huyền yên lòng, mẹ nắm lấy tay Huyền nhẹ nhàng nói:

"Mẹ đây con."

Huyền lập tức òa khóc nức nở như một đứa trẻ mà ôm chầm lấy mẹ. Đã bao lâu rồi nhỉ? Tại sao đến bây giờ mẹ mới chịu về "thăm" Huyền? Cô đã nhớ mẹ biết nhường nào, sự nhớ nhung cố cất giấu bấy lâu nay vì sự xuất hiện đột ngột của mẹ mà vỡ òa. Huyền đã mong rằng sẽ được gặp mẹ trong mơ biết nhường nào, dù chỉ là một chút thôi cũng được, vậy mà đã mười mấy năm trôi qua rồi.

"Mẹ không nhớ con sao mẹ?" Huyền cố gắng nắm chặt lấy đôi tay ấm áp của mẹ, cô sợ rằng chỉ cần mình nới lỏng một chút thôi mẹ sẽ biến mất, sẽ không bao giờ được gặp lại nữa. Bàn tay này, hơi ấm này Huyền đã ao ước biết bao lâu rồi cơ chứ.

"Mẹ nhớ bé Huyền lắm chứ. Sao có thể không nhớ con gái của mẹ được." Mẹ vuốt nhẹ mái tóc Huyền. Thật lạ, cái vuốt tóc nhẹ nhàng êm dịu ấy khiến Huyền không còn thấy mệt nữa, cảm giác khó thở lúc nãy cũng dần nguôi ngoai. Hơi ấm của mẹ đã khiến Huyền dễ chịu biết nhường nào. May là mẹ vẫn còn nhớ mình, cũng thật may mình chưa quên đi mẹ. Giọng Huyền hòa với tiếng nức nở:

"Thế sao đến tận hôm nay mẹ mới về thăm con? Con sắp...sắp...quên mất mẹ rồi. Con thật đáng trách phải không mẹ?"

Nước mắt cứ không ngừng chảy ra, giọng nói của Huyền cùng giần khàn đi vì tiếng khóc. Trước đây, khi đi chơi công viên cùng bố, Huyền thấy các bạn khác được vui vẻ với cả bố và mẹ, được sà vào lòng mẹ tha hồ làm nũng khiến cô thực sự rất ghen tị. Những lúc như thế Huyền chỉ biết nắm tay bố thật chặt, quay đi chỗ khác vờ như không để ý, cố kìm nén nước mắt để nó không chảy ra.

Mẹ mất đi đã khiến bố suy sụp biết bao nhiêu, nếu Huyền cứ vòi vĩnh, cứ làm bố thêm bận lòng thì thật xấu. Có thể vì thế mà nước mắt đã được tích tụ quá nhiều, được dồn nén quá lâu để rồi chực chờ mẹ xuất hiện thì không thể nín nhịn thêm nữa, cứ thế tuôn ra chẳng ngừng. Huyền cũng chẳng muốn giấu giếm nữa, tại sao cô phải giấu đi cảm xúc của mình trước mặt mẹ cơ chứ, cô cũng chỉ là một cô nhóc chưa lớn thôi mà. Dù là trong mơ nhưng Huyền vẫn muốn được mẹ thương, được mẹ dỗ như bao người khác thôi mà.

"Không! Con mẹ ngoan nhất. Nín đi con. Nín đi con!"

Giọng mẹ nghẹn ngào, có lẽ là mẹ cũng đang khóc. Bố luôn dặn Huyền phải luôn vui vẻ, phải cười thật nhiều để nếu lỡ mẹ có đến "thăm" thấy ba bố con sống tốt mẹ sẽ an tâm, vậy mà Huyền lại làm mẹ khóc rồi, lại làm mẹ lo lắng nữa rồi. Huyền gạt mạnh nước mắt, ép không cho nó được chảy xuống nữa, mẹ sẽ không yên lòng mất. Huyền ôm mẹ chặt hơn nói:

"Con không khóc nữa đâu. Không khóc nữa. Mẹ cũng đừng khóc nha mẹ? Mẹ ở lại với con lâu một chút được không mẹ?"

"Ừ mẹ không đi đâu hết, mẹ chỉ ở đây với Huyền thôi. Con mau ngủ để nhanh khỏi ốm nhé?"

Huyền gật đầu, lập tức chìm vào giấc ngủ. Cô đang nằm trong lòng mẹ, đang được vòng tay mẹ ôm lấy như thuở còn thơ bé. Huyền biết đây chỉ là một giấc mơ nhưng vòng tay ấy chân thật lắm, ấm áp lắm, nó mới dịu dàng làm sao cũng khiến Huyền an tâm biết nhường nào. Có lẽ vì thế mà Huyền ngủ rất ngon, không còn mộng mị, cảm giác lạnh lẽo và mệt mỏi của cơn cảm cúm cũng không còn đeo bám. Nếu có thể, Huyền chỉ muốn mãi được nằm yên trong vòng tay mẹ như vậy, mãi mãi sẽ không tỉnh lại. Bởi nếu tỉnh lại mẹ chắc chắn sẽ biến mất, và cũng không biết đến bao giờ mẹ mới về thăm Huyền lần nữa.

Huân đưa nước lên phòng để thay cho Huyền. Huyền đột ngột sốt cao khiến mọi người đều lo lắng, mẹ cậu đã túc trực bên cạnh Huyền suốt đêm để đắp khăn ướt và chăm nom Huyền. Lúc gần đến phòng Huyền, Huân thấy mẹ cậu từ trong ấy trở ra, khóe mắt đỏ hoe khiến cậu hốt hoảng:

"Mẹ. Sao mẹ lại khóc thế? Huyền làm sao ạ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net