Chương 36: Thái độ lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nói thế nào nhỉ? Ngay từ cái nhìn đầu tiên Huyền đã có đánh giá thấp với công tác quảng bá giới thiệu của câu lạc bộ này. Dù biết câu lạc bộ được thành lập từ rất lâu rồi, cũng đã có tiếng tăm nhất định trong trường, nhìn qua thì trông rất ổn nhưng nếu tương lai không đầu tư vào truyền thông thì nhất định sẽ bị các nhóm khác trong trường cạnh tranh và chẳng mấy chốc sẽ bị bỏ lại phía sau. Bởi thế mà trong phần giới thiệu bản thân và đánh giá tổng quan về câu lạc bộ Huyền đã không ngần ngại nêu lên quan điểm cá nhân của mình. Đó chính là lý do khiến Huyền được xếp ngay vào Ban truyền thông của đội.

Dù chỉ là một chức vụ rất nhỏ trong Ban truyền thông nhưng Huyền đã cảm thấy rất vui, đây chắc chắn sẽ là một trải nghiệm rất đáng nhớ. Tùng nhìn về phía Huyền nở nụ cười tự hào với như thể muốn nói rằng anh đã không đặt niềm tin sai người vậy.

Khi biết Minh Nguyệt cũng nằm trong Ban truyền thông với mình, Huyền bất ngờ lắm. Nếu biết Minh Nguyệt ở đây liệu Huân nó cảm thấy hối hận vì đã không nghe lời Huyền tham gia câu lạc bộ không nhỉ?

Thấy ánh mắt của Huyền, Minh Nguyệt quay qua cười thân thiện:

"Chào Huyền nha. Không ngờ hai đứa mình lại có duyên với nhau đến thế, nhỉ?"

Huyền đáp lại nụ cười ấy: "Ừ đúng thế ha. Minh Nguyệt cũng thích sách đúng không?"

"Ừ tớ thích lắm. Cho nên tớ mới tham gia câu lạc bộ này đấy."

"Thế thì hai đứa mình có chung lý do tham gia rồi." Huyền cười.

"Huyền biết Huân vào câu lạc bộ nào không?" Minh Nguyệt hỏi. Quay đi quẩn lại vẫn nhắc đến Huân. Nhưng sao cậu ấy lại hỏi Huyền nhỉ, hai người là người yêu của nhau mà sao cái gì cũng không biết thế.

"À Huân ấy hả? Cậu ấy không tham gia cái nào hết. Cậu cũng biết Huân nó làm ở Đội xung kích trường mà đúng không? Chắc ở đó đã bận lắm rồi nên mới không gia nhập câu lạc bộ đấy."

"Ra thế."

Đó chỉ một cái cớ mà Huyền bịa ra với Minh Nguyệt mà thôi. Lý do thật ra khiến Huân không tham gia là gì Huyền làm sao biết được, cô có hỏi đâu mà biết. Bẵng đi một lúc Minh Nguyệt lại hỏi:

"Vết thương của cậu đỡ chưa?"

"Tớ bị thương bao giờ nhỉ?" Huyền nhìn Minh Nguyệt khó hiểu. Chẳng lẽ cô bạn đang nhắc đến trận ốm mấy bữa trước. Nhưng làm sao cậu ấy biết Huyền bị ốm nhỉ? Minh Nguyệt lại nói tiếp:

"Hôm hội thể thao hình như tớ thấy Huyền bị thương mà."

"Đâu có đâu?"

"Thế à. Lạ nhỉ. Hôm đấy rõ ràng tớ thấy Huân dán băng..."

Giọng Minh Nguyệt nhỏ dần, nhỏ dần như sợ Huyền sẽ nghe thấy, rồi im hẳn. Câu nói còn một nửa cũng bị bỏ lửng. Kiểu nói lập lờ nước đôi thực sự khiến con người ta khó chịu. Rõ ràng họ là người hỏi, họ là người muốn có một lời giải thích nhưng đến cuối mình mới là người bị sự tò mò vây chặt. Huyền của bây giờ cũng vậy, dù tò mò muốn biết Minh Nguyệt định nói gì nhưng lại không dám nói, sợ bị chê là nhiều chuyện. Đúng là sầu ghê!

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm ấy Minh Nguyệt vẫn thế, vẫn lịch sự với Huyền, vẫn phối hợp cùng Huyền trong các hoạt động của nhóm. Thế nhưng có gì đó lạ lắm. Khi ở cùng một câu lạc bộ, cơ hội nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn vậy mà dường như Minh Nguyệt có ý không muốn kết thân với Huyền. Huyền có cảm giác như Minh Nguyệt đang cố tạo ra khoảng cách với mình, cố vạch rõ rằng hai người chỉ là cộng sự trong cùng một câu lạc mà thôi. Điều lạ hơn nữa là Minh Nguyệt chỉ đối với mỗi mình Huyền như thế mà thôi, với các bạn khác trong câu lạc bộ cô ấy vẫn rất niềm nở cơ mà. Quái nhỉ? Chẳng lẽ Huyền đã làm gì sai với cậu ấy à?

Một lần Huyền mang bản vẽ áp phích quảng cáo đến bên Minh Nguyệt hỏi:

"Cậu xem cái này ổn chưa? Có muốn thêm gì nữa không?"

Minh Nguyệt nhìn qua một lượt rồi nói:

"Tớ thấy ổn rồi đấy. Có thể đưa cho ban kiểm duyệt cuối cùng rồi."

Nói rồi cô bạn quay sang một người khác bên cạnh, tiếp tục câu chuyện tán dóc mà Huyền vô tình làm dang dở lúc nãy.

Một lần khác Minh Nguyệt đến gần Huyền khiến cô cứ tưởng cậu ấy muốn bắt chuyện với mình, cuối cùng thì cậu ấy cũng xem mình như bao bạn bè khác. Nhưng không. Tất cả là do Huyền tưởng bở mà thôi. Minh Nguyệt cầm theo tờ giấy gì đó đưa đến trước mặt Huyền , nói:

"Đây là dự án sắp tới mà câu lạc bộ ta tổ chức. Nhóm trưởng đã phô tô cho mỗi người một bản kế hoạch để mọi người dễ hình dung các việc cần làm, cậu cầm rồi đọc đi nhé."

"Cảm ơn cậu nha." Huyền cười.

Nhưng Minh Nguyệt chỉ nhẹ đáp "Không có gì" rồi nhanh chóng đi mất.

Giờ Huyền mới phát hiện ra, phải chăng chỉ những lúc có Huân ở đây hoặc những lúc nhắc đến Huân thì thái độ của Minh Nguyệt với cô mới "thân" hơn một chút. Cũng chỉ có những lúc như thế nụ cười của Minh Nguyệt đối với Huyền mới "thật" hơn một chút, ít ra nó còn dễ gần hơn so với bây giờ.

Trong mắt Huyền, Minh Nguyệt thực sự là một cô gái rất duyên dáng, rất đáng mến. Hơn nữa trong câu lạc bộ này chỉ có cậu ấy là người quen biết với Huyền nhất, ít ra có thể có nhiều chuyện để nói với nhau hơn nên Huyền muốn làm thân với cô bạn một chút. Nào ngờ Minh Nguyệt lại tỏ vẻ thờ ơ đến vậy dù là hoạt động chung một câu lạc bộ đi nữa. Chẳng lẽ đến một mối quan hệ giống như bạn cùng lớp bình thường thôi cũng không được à?

Nhưng sự lấn cấn trong lòng Huyền nhanh chóng bị công việc cuốn bay đi mất. Phải công nhận một điều rằng không phải cứ tham gia vào câu lạc bộ sách thì có thể ngồi cả ngày tha hồ đọc sách mà còn hàng tỉ việc cần làm khác đang chờ nữa. Đặc biệt là khi bạn còn nằm trong đội ngũ "cán bộ" thì điều đó lại càng không thể tránh khỏi. Bởi vậy mà sự phiền muộn về mối quan hệ với Minh Nguyệt chẳng còn khiến Huyền suy nghĩ nữa. Huyền đành chấp nhận rằng cô ấy không muốn kết bạn với mình dù chẳng hiểu lí do là gì.

Thế mà khi Huyền quyết định không để tâm đến nữa thì thái độ của Minh Nguyệt lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ khiến Huyền khá bất ngờ. Giống như đang phải đứng chịu trận dưới cái nắng 40 độ muốn cháy da cháy thịt thì bỗng có một cơn mưa bất chợt đổ ào xuống, nhiệt độ thay đổi đột ngột khiến cơ thể không kịp thích nghi để rồi bị cảm lạnh vậy.

Đó là vào một buổi họp thường xuyên của câu lạc bộ, sau khi đã sắp xếp một lượt Huyền với lấy một quyển sách trên giá rồi chọn một chỗ nào đó ngồi xuống. Ở đây nhiều sách vô cùng, cũng đúng thôi vì nó là câu lạc bộ sách mà. Tất cả đều do các thành viên trong câu lạc bộ quyên góp nhưng không vì thế mà chất lượng sách kém đi, ngược lại còn có rất nhiều quyển sách quý và hay do các bạn sưu tầm hay như quyển "Đề thi Toán" mà Huyền đang cầm trên tay đây. Hẳn rằng nó là quyển sách mà anh chị khóa trước dùng để luyện thi Học sinh giỏi, sau khi ra trường thay vì tặng cho thư viện lại đưa cho câu lạc bộ này làm quà chia tay.

"Đi đến đâu cũng không quên nhiệm vụ học nhỉ? Em đọc cái đấy không thấy đau đầu à?"

Tùng từ đâu xuất hiện. Anh ngồi xuống phía đối diện với Huyền, trên tay anh cũng đang cầm theo một quyển sách dày cộp. Huyền liếc nhìn nó rồi bĩu môi nói:

"Cái quyển mà anh đang đọc cũng có hơn gì. "Nhân loại thời kì Phục Hưng" cơ đấy, anh không thấy đau đầu à?" Huyền cố tình lặp lại câu hỏi lúc nãy của Tùng. Gì chứ? Học lịch sử Việt Nam thôi đã muốn tốn gần nửa "bộ nhớ" của Huyền rồi nói gì đến đọc mấy cái thời "cổ hỉ lai hi" đâu đâu của loài người cơ chứ.

Tùng đáp: "Anh thấy nó thú vị mà. Tìm hiểu về sự phát triển của xã hội ấy."

"Em cũng thấy thú vị mà. Tìm hiểu về sự kì diệu của Toán học ấy." Huyền lại tiếp tục dùng cách lặp cấu trúc câu để trêu Tùng khiến anh không biết nên đáp lại như thế nào. Anh cười xòa, Huyền cũng cười hùa theo.

Khi hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau thì Minh Nguyệt đi đến ngồi xuống cạnh Huyền khiến cô hơi giật mình. Minh Nguyệt hỏi:

"Hai người nói chuyện gì mà rôm rả thế? Cho em nhập hội với?"

Huyền kinh ngạc nhìn cô bạn. Cứ tưởng cậu ấy không thích trò chuyện tâm tình gì với Huyền, ngó lơ xem như không liên quan tới cô chứ? Sao bây giờ lại xởi lởi như vậy nhỉ?

Dù khá hoang mang nhưng Huyền vẫn đáp:

"Tớ với anh Tùng đang bàn về mấy quyển sách ấy mà."

Minh Nguyệt lại hỏi:

"Huyền với anh Tùng là họ hàng với nhau à?"

Lần này không chỉ Huyền mà cả anh Tùng cũng trợn tròn mắt, hai người đồng thanh:

"Ai nói thế?"

Minh Nguyệt vội vàng giải thích:

"À không ai nói hết. Em tưởng thế thôi. Tại em thấy Huyền thân với anh nhanh quá. Bọn em đều vừa mới gia nhập câu lạc bộ thôi mà sao nhìn hai người như quen lâu lắm rồi ý."

Minh Nguyệt ơi là Minh Nguyệt. Sao mà trí tưởng tượng của cậu có thể bay xa đến thế? Cứ biết nhau trước khi vào câu lạc bộ này là anh em của nhau à? Huyền và cô bạn cũng biết nhau trước khi gia nhập đấy thôi, chẳng lẽ cũng được gọi là chị em của nhau à? Huyền cười trừ:

"Không phải đâu. Chỉ là tớ với anh ấy có chút...có chút..." Huyền ngập ngừng. Nói thế nào được nhỉ? Cô với Tùng không thể gọi là quá quen biết, cũng chẳng phải thân thiết thì cho cam. Chẳng lẽ lại bảo đây là người theo đuổi bạn thân mình à?

Sự ngập ngừng của Huyền lại khiến cho Minh Nguyệt càng thêm nghi ngờ mối quan hệ của hai người. Ánh mắt nhìn hai người càng thêm ý tứ và dường như Minh Nguyệt cũng vui hơn, nói đúng hơn thì thái độ với Huyền đã thoải mái hơn so với mấy hôm trước. Huyền cảm nhận được điều đó, cô rất chắc chắn.

Minh Nguyệt hướng về phía Tùng hỏi:

"Em nghe nói Huyền được anh đặc cách đậu thẳng câu lạc bộ phải không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC