Chương 37: Giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Câu hỏi của Minh Nguyệt khiến Huyền có chút lo lắng. Có phải cậu ấy đang trách anh Tùng vì đã đối xử không công bằng trong việc tuyển chọn thành viên không nhỉ? Có phải vì chuyện này mà Minh Nguyệt mới ghét Huyền, mới không muốn nói chuyện với Huyền vì nghĩ cô là người đã "ăn gian" trong lần ứng tuyển này?

"Sao hai người im thế? Em nói đúng không?" Minh Nguyệt hỏi.

Nhưng cô ấy càng gặng hỏi thì Huyền lại càng bối rối. Được một "món" hời từ trên trời rơi xuống khiến Huyền vui đến mức không kịp suy nghĩ gì đã nhận nó mà không để ý đến hậu quả. Dù chỉ là một câu lạc thôi nhưng để được vào đây tất cả ứng viên đều phải trải qua một lượt phỏng vấn từ các anh chị kì cựu giống như đang ứng tuyển làm việc cho một công ty thực thụ vậy. Cạnh tranh rất cao. Vậy mà Huyền lại chẳng cần tốn tí sức nào vẫn chễm chệ ngồi đây, được làm một phần của câu lạc bộ này. Minh Nguyệt biết chuyện không tức mới lạ. Bây giờ mới là Minh Nguyệt mà thôi, biết đâu sau này có nhiều bạn trong câu lạc bộ cũng sẽ đến tìm, sẽ trách Huyền vì đã "chơi bẩn" để vào câu lạc bộ này thì sao.

Đang lúc bối rối không biết trả lời thế nào thì anh Tùng đã lên tiếng trước:

"Ừ! Anh là người trực tiếp phỏng vấn Huyền đấy. Và đúng là anh đã hơi nhẹ nhàng hơn so với mọi người để bạn ấy có thể vào câu lạc bộ này."

Huyền quýnh cả lên. Anh Tùng ơi anh nói thế thì chết em à? Sao anh lại thật người quá như vậy? Nếu có thừa nhận thì cũng nên nói khác đi một chút để giảm nhẹ "tội" cho em chứ? Huyền lén nhìn Minh Nguyệt, khuôn mặt cô ấy đang kinh ngạc lắm. Huyền biết mình tới số rồi.

"Nhưng anh làm vậy là có lí do." Tùng tiếp tục biện luận cho hành động "tai trái" của mình: "Em biết là anh có quen biết Huyền trước đây đúng không?"

Minh Nguyệt gật đầu: "Vâng. Hai người vừa kể với em đó thôi."

"Đấy! Vì tiếp xúc trước nên anh biết Huyền rất phù hợp với câu lạc bộ mình. Anh tin bạn ấy có khả năng khiến câu lạc bộ phát triển hơn nên anh mới chọn. Làm đến chức Trưởng ban Tổ chức rồi mà anh còn khiến các thành viên khác thất vọng sao.

Câu này có khác gì đang nói thẳng rằng "Anh đây chức cao nên anh làm gì là quyền của anh. Em có ý kiến à?" không cơ chứ. Tùng rất ra dáng của một nhà tư bản trong tương lai đấy.

Trước lời giải thích có chút ngông cuồng của Tùng, Minh Nguyệt không hề giận. Ngược lại trông cô bạn càng thêm phấn khởi đến kì lạ. Cô ấy ra chiều lấy lòng:

"Ôi anh đừng hiểu nhầm, em không có ý gì đâu, tiện thì hỏi vu vơ thế thôi. Em cũng thấy Huyền giỏi lắm luôn ấy. Anh có mắt nhìn ghê."

Nghe thế Huyền thở phào. May mà cô bạn không ganh ghét thái quá nếu không chuyện này đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Cho nên lần sau Huyền phải cẩn thận hơn một chút, phải suy nghĩ kĩ trước khi "nhận quà", nhất là những "món quà" từ trên trời rơi xuống giống như của anh Tùng. Thiết nghĩ nếu Huyền là một quan chức cấp cao hay giữ một vị trí cao nào đó hẳn cô không có gan để nhận hối lộ đâu. Mới chỉ thế này thôi mà tim gan đập lộn cả lên huống chi là mấy chuyện "mua quan bán chức" kia.

Mấy ngày sau đó không có ai còn nhắc đến sự việc "không bình thường" của Huyền nữa cả. Chắc Minh Nguyệt không có ý định đi rêu rao khắp nơi như Huyền vẫn luôn lo lắng.

Cuộc sống của Huyền lại trở về bình thường, vẫn bận rộn với việc học và hoạt động ở câu lạc bộ trường. Cũng vì thế mà Huyền đã nghỉ lớp học võ. Cô định rằng sẽ để đến lúc nghỉ hè có nhiều thời gian hơn sẽ đi học trở lại dù Ninh Sang có năn nỉ ỉ ôi thế nào đi nữa.

Dạo này Huyền cũng ít gặp Huân hơn. Hai đứa chỉ chạm mặt nhau vào giờ lên lớp còn lại chẳng mấy khi có dịp thong thả ngồi nói chuyện với nhau như trước đây. Cũng vì Huyền quá nhiều việc trong khi có quá ít thời gian nên không thể làm gì khác cả. Hơn nữa sắp đến sự kiện quyên góp ủng hộ sách cho các học sinh vùng cao của câu lạc bộ nên càng bận tối mắt tối mũi. Đến mức mọi người còn phải tranh thủ cả giờ ra chơi để họp với nhau nữa thì lấy đâu ra thì giờ mà chuyện với chả trò.

"Cậu biết bây giờ cậu giống ai không?" Từ đằng sau Huân rướn người lên thì thầm vào tai Huyền trong một tiết học Toán nào đấy.

Liếc thấy thầy không để ý Huyền đáp lại:

"Giống ai?"

"Ngôi sao nổi tiếng."

Huyền nhíu mày, ngoảnh ra đằng sau nhìn Huân khó hiểu:

"Là sao?"

"Thì dạo này cậu cứ thoắt ẩn thoắt hiện như người nổi tiếng. Tớ mà muốn nói chuyện hay đi chơi với cậu chắc phải đặt lịch trước mất."

"Khổ lắm, đây đang bận chạy sự kiện của câu lạc bộ. Thời gian thở còn không có lấy đâu ra mà ngồi chơi xơi nước như xưa."

Huân vẫn chưa hết thắc mắc: "Câu lạc bộ sách thì chỉ đến đọc sách thôi chứ phải làm gì mà ghê thế."

Trước khi vào câu lạc bộ Huyền cũng nghĩ y như Huân vậy, hoặc ít ra nó cũng ít hoạt động hơn so với các câu lạc bộ khác trong trường. Nhưng Huyền đã lầm.

"Cậu cũng gia nhập đi rồi biết nó nhiều việc cỡ nào."

"Tớ không tin." Huân tỏ vẻ giận dỗi.

"Không tin thì thôi."

"Hôm nào đó tớ phải đến xem xem."

"Muốn đến thì cứ đến. Tớ lừa cậu làm cái gì?"

Cứ tưởng Huân chỉ đùa cho vui ai ngờ ngay buổi sinh hoạt câu lạc bộ sau đó cậu đến thật. Hôm ấy sách của tất cả các bạn ủng hộ được thu thập lại thành một đống lớn để ở khoảnh sân trước cửa phòng sinh hoạt chung ấy. Huyền cùng một số bạn được phân công bê sách từ ngoài đấy vào trong phòng để sắp xếp và đóng thành từng thùng gọn gàng.

Khi đang làm bỗng Huyền nghe thấy tiếng Huân ở đằng sau. Khi cô ngoảnh lại thì thấy cậu đang nói chuyện cùng Minh Nguyệt ở đằng xa. Nhưng câu chuyện của họ không kéo dài, nhiều lắm chỉ vài ba câu rồi thôi, mà người kết thúc cuộc nói chuyện ấy lại là Huân. Trông thấy Huyền đằng này, Huân vội vàng chạy đến. Huyền có thể thấy rõ sự buồn bã trên gương mặt Minh Nguyệt. Cô bạn nhìn Huyền, ánh nhìn như chứa đựng sự tức giận xen lẫn cả đôi chút khó chịu khiến Huyền lúng túng quay mặt đi xem như không thấy. Sao thế nhỉ? Sao lại nhìn Huyền với ánh mắt như dao găm thế kia?

"Cậu có mệt không? Làm sao phải bê nhiều sách thế?"

Huân đến gần nhìn đống sách trên tay Huyền tỏ vẻ lo lắng. Vì sách khá nhẹ nên Huyền xếp chúng thành một chồng thật cao để bê luôn một lần cho tiện. Nhìn thì hơi cồng kềnh nhưng thực ra chẳng mệt tí nào. Huân rất tự nhiên lấy hơn nửa số sách trên tay Huyền chuyển sang cho mình khiến cô khó hiểu thốt lên:

"Ấy! Làm gì thế?"

Huân đáp: "Giúp cậu một tay."

"Cậu có vẻ rảnh nhỉ?"

"Ừ. Tớ đây chẳng có gì ngoài thời gian."

Nói rồi Huân đem mớ sách kia đi thẳng vào phòng.

Sự xuất hiện của "người lạ" khiến không ít ánh mắt đổ dồn tò mò. Hơn nữa vẻ ngoài ưa nhìn của Huân cũng khiến mấy bạn gái túm lại tấm tắc khen ngợi. Họ còn có cuộc so sánh nhỏ giữa Huân và Tùng để xem ai sẽ là người đẹp trai nhất, tất nhiên đương sự không hề biết mình đang nằm trong một "cuộc thi" ngầm về nhan sắc ở quy mô lớp học.

Huyền chẳng mấy để ý. Điều mà Huyền quan tâm chính là làm sao để chuyển hết số sách ngoài này vào trong nhanh nhất có thể, chứ đứng mãi bên ngoài thế này lạnh muốn chết. Bây giờ đã là mùa Đông rồi, gió hanh khô từng cơn rét buốt cứ liên tục táp vào người khiến chân tay tê cóng hết cả lên. Lâu lâu Huyền lại đưa hai tay lên miệng hà hơi rồi chà xát để mong có thể ấm hơn nhưng được một lát lại như cũ, chẳng ăn thua gì. Thời tiết này mà nằm trong chăn ấm thì còn gì bằng, nhưng ngặt nỗi mơ ước cũng chỉ là ước mơ mà thôi.

Đang đứng run rẩy chợt trên má có cái gì ấm ấm áp lên. Huyền quay sang thấy khuôn mặt hơi đỏ lên vì lạnh của Huân bên cạnh, thứ áp trên má hình như là trà sữa nóng. Sao lần nào cậu ta cũng thích để đồ uống lên má Huyền thế nhỉ? Hay chỉ là thói quen thôi?

"Uống cái này đi cho ấm người."

Huân đặt cốc sữa vào tay Huyền. Sự ấm nóng lan dần vào hai lòng bàn tay khiến cô rất dễ chịu, cứ như đang hơ tay trên đống than vậy.

"Cảm ơn nhá. Mua lúc nào thế?"

"Mới nãy xuống căng-tin nên tiện mua cho cậu luôn."

Huyền đưa lên nhấp một ngụm. Dòng sữa ấm chảy xuống dạ dày khiến cả người ấm lên trông thấy, không ngờ trà sữa của căng-tin trường lại ngon như vậy luôn đấy. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net