Chương 38: Uống chung.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sách đã được chuyển vơi gần hết nên có thể nghỉ ngơi một chút. Huyền đứng đó từ từ thưởng thức vị béo ngậy, ấm áp của cốc trà sữa mà Huân đưa vừa tán ngẫu với cậu.

"Ngon không?" Huân hỏi.

"Ngon. Cái này chắc đắt lắm nhỉ?"

"Rẻ bèo à."

Huyền gật đầu khen: "Được đấy. Đúng tiêu chuẩn ngon-bổ-rẻ luôn."

Huân nhìn chằm chằm vào thứ nước trên tay Huyền, rồi như nhớ ra điều gì cậu lên tiếng xin xỏ:

"Cho tớ thử miếng đi."

Huyền trợn tròn mắt nhìn Huân: "Cậu chưa uống hả? Tưởng uống rồi mới mua cho tớ chứ?"

"Tớ uống cái khác rồi nhưng đột nhiên thèm uống sữa này."

Cái gì vậy chứ? Đã mua cho bạn rồi còn giành uống với bạn là sao? Nhưng quan trọng hơn là:

"Cái này tớ uống rồi mà. Ở đây không thừa cái ống hút nào nữa cả."

"Thì uống chung. Tớ không để ý đâu." Huân rất thản nhiên mà đáp.

"Nhưng tớ để ý." Huyền lập tức từ chối. Nói câu đó không biết là Huân có suy nghĩ kĩ trước không nữa. Làm sao cậu có thể nói một cách thuận mồm đến thế?

Những tưởng Huân sẽ từ bỏ không đòi như trẻ con đòi kẹo nữa nhưng không. Cậu tiếp tục phản bác không chớp mắt:

"Có sao đâu. Tớ cũng giống như Ninh Sang, đều là bạn rất-thân-thiết với cậu mà. Ninh Sang cũng từng uống chung với cậu thì có lí do gì mà tớ lại không?"

Còn dám đưa Ninh Sang ra làm "dẫn chứng" nữa cơ đấy, đúng là lí luận "cùn" mà. Cậu to gan lớn mật thật đấy Huân ạ. Cậu biết người thương của cậu còn ở đây mà dám đưa ra cái ý định đáng sợ kia à, không sợ sao Huân? Huyền không chịu thua thẳng thừng từ chối:

"Ninh Sang là con gái. Con gái uống nước chung với nhau là chuyện bình thường."

Thân mấy thì cũng là bạn bè khác giới với nhau. Nếu là ở nhà thì có thể châm chước, xem như không sao nhưng ở đây có rất nhiều người, đặc biệt là còn có một người tên Minh Nguyệt ở đây nữa. Nhưng hình như Huân không hiểu cho nỗi khổ của Huyền, vẫn cố chấp cãi:

"Trai gái cũng có khác gì nhau đâu. Cậu nhìn đằng kia xem, hai người đó là bạn bè bình thường với nhau mà còn uống chung nữa là."

Huyền nhìn theo hướng mà Huân chỉ. Trên ghế đá có một cặp nam nữ học sinh đang ngồi, nhìn kĩ thì đúng là hai người đang ăn cùng ăn gì đó giống như là bánh ngọt.

"Sao cậu biết hai người kia chỉ là bạn bình thường...Ơ này."

Khi Huyền đang mải nhìn về đôi bạn kia thì cốc trà sữa đã bị Huân "cướp" một cách trắng trợn. Khi Huyền kịp nhận ra thì cậu đã uống được vài ngụm rồi. Huyền hoảng hốt nhìn xung quanh. May quá Minh Nguyệt không ở gần đây, đau tim quá đi mất thôi. Nhìn Huyền có khác nào một đứa con gái trơ trẽn đang lo lắng vì đã vụng trộm đi "phá" hạnh phúc của người khác không cơ chứ. Có đáng đánh không cơ chứ. Ngược lại với vẻ cảnh giác của Huyền, Huân lại rất thoải mái như không có chuyện gì:

"Tớ quen hai người đấy nên tớ biết" Sau đó còn bồi thêm: "Chà đúng là ngọt thật đấy, lần tới phải xuống căng-tin mua tiếp mới được."

Nhìn cái mặt kìa? Đúng là "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" mà. Để coi sau này người yêu cậu mà biết cậu không ý không tứ như thế này có cho cậu "về" với đất Mẹ hay không?

"Trả đây." Huyền muốn tăng xông với cậu bạn này, giơ tay định tẩn cho một trận vì tội lì lợm. Nhưng Huân đã nhanh hơn, nghiêng người né khỏi cú đấm của Huyền với nụ cười không thể ngả ngớn hơn:

"Ấy ấy đừng nóng. Tiếc thì tớ lại mua thêm một cốc đền cho cậu vậy."

Huyền không thèm đôi co với Huân nữa, chỉ lườm cậu một cái thật dài. Sao Huân vô tư thế nhỉ? Bọn con trai đứa nào cúng giống thế này à, đều nghĩ mấy chuyện này là nhỏ nhặt không đáng để tâm à? Uống chung một cái ống hút mà không hề thấy đỏ mặt gì luôn vậy?

Chỗ Huân và Huyền đang đứng thỉnh thoảng có mấy bạn trong câu lạc bộ đi qua, Huyền có thể thấy rõ họ liếc nhìn hai người với ánh mắt rất tò mò. Nhưng Huyền nào có để tâm, miễn sao không phải Minh Nguyệt là được.

Có cậu bạn kia không nể nang gì mà lớn tiếng hỏi:

"Bạn trai của Huyền đấy à?"

Ngụm sữa trong miệng Huyền suýt nữa phụt hết lên mặt cậu bạn kia khi nghe thấy câu nói của cậu. Huyền vừa ho sặc sụa vừa quát:

"Thằng này...khụ khụ. Cậu điên à?"

Huân với Huyền nhìn có chỗ nào giống người yêu của nhau cơ chứ? Cậu ta nhìn kiểu gì đấy. Đã thế còn hỏi to nữa chứ. Có biết Minh Nguyệt đang ở gần đây không, cô ấy mà nghe được không khéo lại cho cậu một trận bây giờ. Thế nhưng cậu bạn kia vẫn không hề giảm âm lượng giọng nói:

"Ơ thế không phải à? Nhưng mà hai cậu nhìn đẹp đôi phết đấy."

Huyền chưa kịp phản bác thì Huân đã cướp lời trước:

"Thật hả? Đẹp đôi lắm hả?"

Cậu bạn kia cũng cười hùa theo: "Ừ. Hợp lắm luôn."

"Thế thì tốt quá...Á đau." Huyền đá cho một cái đau điếng vào chân Huân để chặn họng cậu lại. Nói năng lung tung cái gì thế không biết nữa. Huân bị làm sao thế nhỉ? Cứ nói hành động rồi nói năng mà không chút suy nghĩ thế nhỉ? Huyền quay qua cậu bạn kia nói:

"Đẹp đâu mà đẹp, cậu đừng có nói lung tung kẻo mấy bạn khác lại hiểu nhầm tớ."

Thấy vẻ nghiêm túc của Huyền anh chàng kia không trêu nữa, nói:

"Tớ đùa ấy mà. Đừng nóng đừng nóng."

Nói rồi cậu bạn lẩn đi mất tăm. Huyền cũng bỏ mặc Huân đứng đó, tiếp tục việc dọn sách còn dang dở.

Những tưởng rằng câu nói đùa của cậu bạn ấy đã kết thúc rồi. Ai ngờ mấy ngày sau đó trong câu lạc bộ lan truyền một tin đồn, mà oái oăm là tin đồn kia lại liên quan đến chuyện tình cảm của Huyền.

Cụ thể tin đồn đó là việc bạn trai của Huyền rất tình cảm, rất tâm lý. Người đó không chỉ lo lắng cho Huyền rất mà còn chăm sóc rất chu đáo nữa, Huyền chỉ bê có mấy quyển sách thôi cụng chạy đến tận đây để làm giúp, còn trò chuyện với nhau rất tình cảm nữa. 

Dù không ai biết tên của người bạn trai ấy nhưng có dùng đầu gối Huyền cũng nghĩ ra, chắc chắn mọi người đang hiểu nhầm Huyền với Huân đây mà. Đúng là hôm đấy Huân đến đây thật nhưng không phải để chăm sóc cho Huyền mà đến để kiểm chứng xem Huyền có nói dối để khỏi phải đi chơi với cậu không, tiện tay thì bê cho ít sách, cũng tiện tay mua cho cốc nước thôi. Bạn với chả trai ở đâu ra. Đồn thế có phải là oan cho Huyền không? Còn oan hơn nỗi oan Thị Kính ấy chứ.

Thế nhưng Huyền có rát giải thích rát cả họng rằng mình chưa có bạn trai thì cũng chẳng ai tin. Họ cho rằng Huyền chỉ đang xấu hổ không muốn thừa nhận thôi. Đã thế các bạn gái trong câu lạc bộ luôn nhìn Huyền với ánh mắt rất hâm mộ, như thể cô là người vô cùng may mắn khi có được một người bạn trai trong mơ vậy. Tất nhiên không phải mọi cô gái đều nhìn Huyền với ánh mắt ấy. Sau nhiều ngày im hơi lặng tiếng cuối cùng Minh Nguyệt cũng đến tìm Huyền hỏi chuyện:

"Tớ hỏi thật Huyền chuyện này nhé?"

Lòng Huyền nóng như lửa nhưng vẫn cố bình tĩnh: "Ừ cậu cứ nói đi."

"Huyền... thích... ừm... thích Huân đúng không?"

Biết ngay mà. Huyền biết kiểu gì Minh Nguyệt cũng hỏi mấy câu kiểu này mà. Huyền vội xua tay nói:

"Đâu có. Cậu nghe ai nói nhảm thế?"

"Tớ không nghe ai nói cả. Tại... tớ thấy cậu với Huân khá thân nhau nên..."

Huyền lên tiếng phủ nhận:

"Ôi xời cậu nghĩ nhiều quá rồi. Tớ chỉ xem cậu ấy như bạn bè thôi. Cậu nghĩ quá lên rồi."

"Thật à?"

"Ừ. Chắc do tụi này là hàng xóm của nhau nên thân hơn bình thường một chút thôi. Cậu không cần lo đâu."

Nghe Huyền nói thế Minh Nguyệt trở nên bối rối:

"Tớ có lo gì đâu. Tại hơi tò mò nên mới..."

"Thôi tớ biết hết rồi, cậu không cần giấu đâu."

Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn Huyền: "Ơ giấu gì cơ?"

"Cậu đến hỏi tớ chuyện này chẳng phải là vì cậu thích thằng Huân sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net