Khúc cầu siêu mở đầu: Diary and memories (...)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13/7/20…
Một ngày mưa u buồn…. Ngẩn ngơ suy nghĩ, lại nhớ tới nhữngtháng ngày đen tối trước đây! Đó là những mảnh ký ức đã bị đập vỡ và lãng quên từ lâu, nhưng không hiểu sao dạo gần đây lại quay về và lởn vởn ám vào trong tâm trí của tôi, khiến một người vốn đa sầu đa cảm này lại càng nghĩ quẩn. Viếtlên những dòng này, hy vọng trong lòng tôi sẽ vơi bớt đi nhiều thứ …
Bị ứ đọng, cảm xúc này đã đè nén quá nhiều thứ tiêu cực! Khoảng không đen tối và bẩn tưởi đó, có nằm mơ, tôi cũng không muốn chúng xuất hiên thêm một lần nữa!
[…]
Ba tôi thần kinh không bình thường, những ngày trái gió trởtrời lại lang thang đi ra ngoài cả đêm rồi mò về đánh đập mẹ con tôi. Tôi vẫn còn nhớ đêm hôm đó, tỉnh dậy thình lình trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy ba tôi tay lăm lăm con dao chặt củi hướng về phía mẹ, mẹ tôi đã khóc, đó là lần đầutiên tôi thấy mẹ đau đớn như vậy! Tôi muốn hét lên, tôi muốn những lời tôi đangnói có thể đến được trái tim thiên lương kia của ba tôi đã ngủ sâu từ lâu,nhưng rốt cục đó chỉ là sự vô vọng của đứa trẻ ngây thơ ngu ngốc. Một cái tátđau điếng không ngần ngại ập đến dừng trên gò má của tôi! Bỏng rát, rớm máu!Đau, đau thiệt á! Ánh mắt của ba trông thực kinh dị và đáng sợ, ba gào thét vàđập tất cả những gì trong phạm vi của ngôi nhà. Trong nỗi hoảng sợ vô cùng, mẹ kéo tôi đi thoát khỏi nơi khủng khiếp đó!
Một đêm mưa lạnh buốt của tháng 12, bước khỏi đồn cảnh sát,mẹ và tôi ngủ tá túc lại nhà bác họ. Ngôi nhà cũng không rộng lớn lắm và cũngkhá đông người. Tôi và mẹ đành phải nằm tạm ở một góc nhà, đắp chiếc vỏ đệm đầybụi bặm đã lâu chẳng ai dung đến … Lạnh… lạnh quá! Nhắm mắt, tạm quên đi ác mộng của hiện thực, tôi nép mình vào lòng và ôm mẹ thật chặt. Vuốt ve mái tóc của tôi, mẹ vừa an ủi vừa kể những câu chuyện cười, nhưng tôi biết, đâu đó trong tiếngnói của mẹ có tiếng nấc khẽ nghẹn ngào từ tận nơi sâu thẳm nhất trong cõi lòngđầy thương tổn…
Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy thương mẹ, thương mình vô cùng ….
[…]

Khúc cầu siêu số 1: Fallen Angel (Thiên thần sa ngã)

Cô đơn ư? Cô đơn là gì nhỉ?
Những lúc lang thang chỉ có một mình trên con đường tưởng chừng như thật vô tận ấy, tôi lại ngẩn ngơ suy nghĩ về câu hỏi đó! Khi chỉ có một mình, tôi cảm thấy cô đơn. Khi đứng giữa cả một biển người mệnh mông, tôi vẫn cảm thấy cô đơn, khi ở bên lũ bạn thân thiết, tôi thực sự lạc lõng và cũng thấy cô đơn . 
Có lẽ vì vậy, tôi rất thương bà mẹ của tôi. Bà đã hy sinh rất nhiều cho đứa con vô dụng này, bỏ lại hạnh phúc của mình và cứu rỗi đứa con có cái tâm hồn trống rỗng lúc nào cũng lởn vởn cái ý nghĩ cô đơn u tối trong đầu óc! Làm việc cật lực, nợ nần chồng chất, cốt là để bù đắp tất cả những thiếu sót của một đứa trẻ bị thượng đế bỏ rơi là tôi. Khoảnh khắc đó, tôi đã thề sẽ làm tất cả để bảo vệ người mẹ thân yêu của mình. Tôi sẽ là người khiến mẹ tôi hạnh phúc, tôi sẽ dùng cái khoảng trống đơn côi này để lấp đầy những hình bóng thân thuộc của mẹ mình! 
Nhưng … thật vô dụng! Tôi đã chẳng thể bảo vệ nổi bà!
Buổi chiều hôm đó, ánh hoàng hôn đỏ rực như nhuộm khắp cả không gian… hòa lẫn với sắc đỏ tang tóc của ngọn lửa bốc lên từ một căn nhà nhỏ nơi góc khuất của thành phố! Và tôi đã không thể ngờ rằng, đó chính là cái ngày định mệnh dẫn lối tôi xuống con đường địa ngục…
Làn khói đen đặc quánh cuốn theo bụi mờ bao quanh ngôi nhà nhuốm cái thứ mùi kì dị đến ghê tởm khiến tôi nao nao muốn phát ọe! Những tên côn đồ khốn nạn, chúng cười một cách ngạo nghễ ghê rợn, khoe cái hàm rang trắng ởn chà đạp lên thân xác ốm yếu gầy gò của mẹ tôi mặc sự kêu gào. Lần đầu tiên tôi thấy mình thật bất lực! Nên làm gì đây? Nên làm gì đây? 
Trong đầu quay cuồng mớ câu hỏi lộn xộn! Tứ chi run rẩy, tôi khuỵu xuống trên nền đá lạnh toát trái hẳn với cái nóng như thiêu như đốt tỏa ra từ căn nhà! Không! Làm ơn! Tất cả mọi thứ đều sụp đổ trong chớp mắt! Còn những kẻ điên ấy, chúng vẫn đang cười, man rợ, bẩn thỉu, tôi muốn xé xác chúng ra hang trăm mảnh, muốn dùng đôi tay này kết liễu sự sống của chúng một cách tàn nhẫn nhất! Nhưng bản thân tôi thực quá yếu đuối, cả tâm hồn và vẻ bề ngoài! 
Đúng lúc đó, một đôi cánh trong suốt mờ ảo hiện lên trong không gian hỗn độn, tỏa thứ ánh sáng lung linh và mùi hương ngào ngạt như mật ngọt. Như vớ được chiếc phao cứu sinh, tôi tham lam hít thứ mùi nồng nồng ấy, mệt mỏi, ngả hẳn người vào cái thứ trắng nõn mềm mại và thiếp đi trong sự nặng nề ….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net