Chương 7: Một Ngày Dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Ngoài âm thanh của hai anh em dưới tầng hầm còn có tiếng nước nhỏ róc rách.

     Mặc dù trời nắng gắt nhưng Mộc Vân Ngôn vẫn mặc áo đồng phục dài trên mặt còn loáng thoáng những vết sẹo và bầm tím chưa hề lành. Trên hành lang đến lớp học cũng có vài người chỉ trỏ nói thì thầm.

      Nhìn thấy dáng vẻ tơi tả của cậu khi vào lớp người trong lớp cũng chẳng ai để tâm Thanh Thiên Dương cũng không nói gì, cậu ta rất bình tĩnh ép Mộc Vân Ngôn ngồi xuống lấy bộ dụng cụ sẵn ra xử lý những vết thương cho cậu một cách thành thạo.

      Thanh Thiên Dương:"Cái lũ đấy là một lũ súc sinh cậu đừng có để tâm."


     Mộc Vân Ngô nén cơn đau:"Yên tâm tôi không để tâm đâu, chỉ cần nhìn thấy cậu tôi liền cảm thấy mọi chuyện đều sẽ tốt lên hơn thôi."

     Tăm bông bất ngờ ấn lên vết thương ở cánh tay Mộc Vân Ngôn nhíu mày muốn rút lại nhưng Thanh Thiên Dương đã giữ lại lạnh lùng nói:"Cậu đừng có trêu đùa con tim tôi như thế, nhỡ đâu ngày nào đó tôi bị cậu bẻ cong thật thì lúc đấy cậu liệu mà hồn."

    Cậu ấy bị đánh sao, nhưng mà cậu ta tên gì nhỉ sao mình không nhớ nữa.

   Cậu ta đi đánh nhau với người ngoài trường à sao lại bầm dập hết thế kia, Phùng Huyên Thạch nhìn chằm chằm vào quyển sách ngoại ngữ cậu ta không thể nào tập trung được trong đầu cứ liên tục nghĩ. Rốt cuộc bạn học trước mặt này đang là thành phần gì trong đầu cậu đây.

    Từ tiết sáng đến lúc nghỉ buổi trưa lần đầu tiên Phùng Huyên Thạch cảm thấy thời gian trôi chậm đến như vậy, hắn không cần nghe giảng nhưng vẫn phải ngồi nhưng hắn muốn hỏi chuyện người đang quay lưng về phía mình không biết bắt chuyện thế nào hắn không nhớ tên bạn học này là gì.

      Vừa mới tan học Mộc Vân Ngôn chưa kịp nằm xuống bàn thì một cậu nam sinh xa lạ đã đứng trước cửa lớp kêu:" Này Mộc Vân Ngôn Tiểu An nói muốn tìm cậu kìa kho dụng cụ trên tầng."

    Đúng rồi ha, Mộc Vân Ngôn mơ hồ nhớ hôm nay là ngày cậu ta chia tay với bạn trai kia nên không vui kéo cậu đi đánh, nhưng mà lần đó cậu lành lặn lần này thì lại khác đâu có lành lặn đâu không muốn nhưng vẫn phải đi thôi.

    Thanh Thiên Dương nhìn biểu hiện và sắc mặt Mộc Vân Ngôn càng lo lắng hơn. Cậu ta phát sốt rồi chắc cũng phải đến 39 độ nhưng làm sao bây giờ, nếu ngăn cản cậu ấy sẽ giận mình mất nhưng nếu không cậu ấy sẽ bị đánh nhiều hơn.

     Như hiểu được suy nghĩ của cậu Mộc Vân Ngôn bước đến nhẹ nhàng vỗ vai:"Không sao đâu nghe lời một chút không được nuốt lời cậu đã hứa rồi."

      Ở trên tầng 7 của kho để dụng cụ ánh đèn vàng lấp lóe ẩn hiện cái đèn đã hỏng từ đời nào nhưng không sửa bởi vì ít người nên bình thường học sinh đi thì toàn thoi bằng flash của điện thoại nên nhà trường cũng không sửa, dù sao cũng không ai lên bụi thì dính đầy thiếu niên bị hai tên to béo túm tóc cười một cách gian manh nhìn khuôn mặt đang dính máu và bầm dập này trong lòng không những không nổi lên thương cảm mà con cảm thấy thú vị hơn, muốn đánh cho máu chảy nhiều hơn nữa. Nhưng cậu thiếu niên xinh đẹp dựa vào góc tường sạch sẽ kia đã phủi tay nói:"Tha cho nó đi bữa sau còn đánh tiếp đi thôi lãng phí thời gian ở cái nơi bẩn thỉu này không có gì thú vị cả."

    Cái tên không mặc áo đồng phục nhìn thiếu niên bầm dập tiếc nuối nói:"Bữa sau sẽ đánh ngươi tơi tả hơn nữa lúc đó đừng mặc áo đồng phục mặc áo trắng ấy trông nó sẽ quyến rũ hơn."

     Tiếng bước chân xa dần xa dần cuối cùng là không còn nghe thấy nữa, Mộc Vân Ngôn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Thật là dơ bẩn thật là bẩn thỉu cái nơi tên đó vừa chạm đến là ngực của cậu hắn ta đã sờ thật là kinh tởm, sao lại có loại con người như này chứ. Bây giờ làm như thế nào đây khóc sao.

     Ý thức giấc mơ hồ, cậu nhìn thấy... Là thầy giáo chủ nhiệm Phong Thành nhưng không biết có phải không, có áo khoác được trùm lên người cậu sau đó không biết nữa...

   Tích tắc tích tắc.... Tiếng kim đồng hồ xoay một cách an tĩnh trong phòng có mùi thuốc sát trùng Mộc Vân Ngôn khẽ mở mắt ra. Phong Thành nhìn thấy bình tĩnh nói:"Tỉnh rồi à."

    Mộc Vân Ngôn nhìn nước biển đang được truyền vào tay mình cậu nghĩ mình cũng hôn mê khá lâu rồi ha vấn đề đầu tiên cậu cần xác nhận là:" Thầy là người đưa em đến đây ạ."

     Phong Thành rót cốc nước rồi nhẹ nhàng nâng người cậu dậy Mộc Vân Ngôn đưa tay trái nhận nước." Không là bạn học Phùng Huyên Thạch đưa em đến sau đấy cậu ấy báo với thầy." Cốc nước trong suốt trong tay hình như cũng đang vẫy gọi cậu.

    Phong Thành:" Thực ra chuyện như em trong trường này cũng không phải lần đầu tất cả học sinh lớp học ở đây ai cũng là có quyền có thể hết, nếu không thì là thành tích xuất sắc nhất không ai can thiệp được năm nay em học lớp 11 rồi sau khi vào đại học em chọn trường nào bình thường một chút mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

      Mộc Vân Ngôn gật đầu mấy cái cũng lười để ý, cậu đương biết chứ tất cả thầy cô trong trường ai cũng đều phải mắt nhắm mắt mở với đám thiếu gia kia, nếu không có lẽ sẽ không chỉ bị đuổi việc mà sau này cũng không còn cơ hội tìm việc bất kỳ một nơi nào khác nữa đây là vấn đề chung cũng có thể đặt suy xét là nên thông cảm đi a.


    Phùng Huyên Thạch. Cái tên này cứ văng vẳng trong đầu hình ảnh mờ ảo khuôn mặt của cậu phản chiếu trên cốc nước trong suốt. Sao hắn cứ hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt cậu, thật không đơn giản nha ai tiếp cận ai còn chưa biết đâu.


     Con người này rất nguy hiểm, thứ hắn muốn hắn sẽ từ từ tính toán từ từ tiếp cận và chờ đợi con mồi tự lọt vào lưới của hắn. Phong Thành nhìn cậu suy tư lên tiếng:"Có lẽ lúc đấy là cậu ấy đưa em đi nhưng ý thức của em lại dừng lúc đấy rồi chuyển sang sau khi mà thầy đến thăm, nên em đã hình dung khuôn mặt của cậu ấy thành thầy mà thôi nhớ một chút đi thầy đâu có mặc đồng phục học sinh."

     Mộc Vân Ngôn không trả lời đăm chiêu nhìn cốc nước. Cho rằng cậu đang nghĩ lại Phong Thành không làm phiền:"Em cứ suy nghĩ đi từ từ nhớ mà thôi không cần vội, nhớ rồi thì đi cảm ơn cậu ấy thầy có tiết về lớp trước. Em được nghỉ phép hai ngày ngoan ngoãn ở trong ký túc xá dưỡng thương nha."



     Cậu uể oải tiễn thầy đi nằm xuống nhìn lên trần nhà trắng xóa, phòng y tế không rộng lắm khoảng chừng 50 m vuông có 3 giường được kê gần nhau có rèm che màu xanh ngăn lại, ở góc trong cùng là tủ thuốc góc phía bên phải gần cửa sổ là bàn ngồi trước cửa ra vào là vài cái ghế đây là lần đầu tiên cậu đến phòng y tế cảm thấy cũng khá là mới mẻ.


      Thầy giáo dạy lịch sử nhấn vào con chuột chuyển sang hình khác tiếp tục nói:"năm đó Từ Hy Thái hậu đã..."

    Trong lớp văng vẳng tiếng ngáy rất to cả lớp quay xuống nhìn có một cậu nam sinh đang ngáy ngủ. Một viên phấn chọi thẳng lên đầu cậu nam sinh, giáo viên lịch sử lập tức mắng:"Cái cậu kia không học thì đi ra ngoài đứng."

     Cậu bạn nam sinh vừa tỉnh dậy ngơ ngác không hiểu gì giáo viên lịch sử tiếp tục mắng:"Tôi bảo cậu không học thì đi ra ngoài đứng bố mẹ cậu nộp một đống tiền học phí để cậu đến đây ngáy ngủ à." Cậu nam sinh mơ hồ mù tịt ngoan ngoãn đi ra ngoài đứng.


   Thầy giáo dạy lịch sử:"???" Thiếu một chút nữa thôi chỉ cần ông mà có tiền sử bệnh tim chắc chắn đã tái phát mà chết ở đây rồi.


      Cả lớp im lặng viết bài giảng được tiếp tục, Phùng Huyên Thạch mông lung suy tư.

    Mộc Vân Ngôn lúc đấy chắc bị thương nặng lắm khắp người đâu đâu cũng có vết thương áo cậu ấy lúc đó, còn bị vạch ra phân nửa những tên đó. Khi hắn ôm người rời đi người nọ nhăn nhúm mặt mày chắc khó chịu lắm nhưng một tiếng rên cũng không thốt ra, sức chịu đựng phải cao đến thế nào chứ.




     Cảm giác kỳ lạ lâng lâng trong người, hắn dứt khoát cất sách vở mở cặp ra cho vào, Hứa Khang Hy đang chép bài thì ngơ ngác thì thầm nhắc nhở:"Này vừa mới nửa tiết thôi mà hôm nay ông bị sao vậy?"

    Phùng Huyên Thạch tỉnh bơ:"Có việc quan trọng."

     Tiếng kê ghế nhè nhẹ vang lên Phùng Huyên Thạch đứng dậy:" Thưa thầy em có việc gấp xin phép rời tiết sớm ạ." Thầy giáo lịch sử không nói gì gật đầu một cái tỏ ý cho phép.

      Việc Phùng Huyên Thạch có việc đột xuất thường hay dời lớp sớm là một chuyện bình thường trong lớp rồi, năm lớp 10 cậu ta đến lớp còn không quá 5 buổi cơ mà nhưng vẫn đứng top một toàn trường và toàn khối điều kiện gia đình lại tốt lời nói lại rất lễ phép và khách khí biết thế nào là chuẩn mực các thầy giáo đương nhiên ai cũng nể mặt và quý trọng rồi.

     Hứa Khang Hy cắn bút há hốc mồm đầy dấu hỏi chấm trong đầu. Nãy giờ mình đâu có thấy cậu ta nhận được cuộc điện thoại nào đâu cũng không thấy tin nhắn luôn hơn nữa bình thường không phải cậu ta có việc đều có người đến tận lớp à, cậu ta đâu có mang điện thoại lên lớp chuyện này là sao.



     Nhìn trần nhà đến nổi sắp thiếp rồi thì cửa phòng y tế mở ra, cô y tế bước vào cầm theo thuốc để lên bàn nói:"Cô kê hết rồi uống theo giấy nếu như cảm thấy trong người khó chịu lập tức đến gặp cô, một lát nữa mà cảm thấy khỏe hơn thì mới về nếu như có biểu hiện chóng mặt thì đừng dùng loại thuốc đấy nữa cô sẽ kê cho loại khác." Mộc Vân Ngôn xoay người đối mặt với cô gật đầu cảm ơn.

     Thực ra cô y tế này khá xinh chứ đây là nhận xét của cậu. Hiền lành dịu dàng thận trọng chất giọng lại rất dễ nghe đây là cái kiểu gu con gái cậu thích vào cái năm đại học nhưng mà vị cô giáo này ít nhất cũng phải tầm tuổi 27 28 rồi nha cậu không có cửa mà cưa đổ đâu. Cô Y tế nhìn cậu trầm ngâm suy nghĩ lấy từ trong áo ra một tờ danh thiếp đưa cho cậu nói:"Tình trạng của em cô nghĩ rất không ổn một chút nào em có thể đến tìm người này khám qua một chút cứ nói cô Thiên Y bảo em đến tìm cậu ta sẽ không lấy phí."


     Ánh mắt từ yêu thích cô y tế chuyển sang như nhìn một loài sinh vật kỳ lạ. Bộ nhìn cậu có vấn đề lắm sao cậu đang rất bình thường mà tâm lý còn tỉnh táo hơn bất kỳ ai đó. Nữ y tế không nói gì cô đi ngồi vào chỗ.

     Tuy chưa từng học qua về ngành tâm lý nhưng cô có bạn nên có hiểu một chút cậu học sinh này có rất nhiều biểu hiện đáng lo ngại nếu thật sự đoán không sai thì cậu cần điều trị gấp.


      Cửa phòng y tế mở ra một lần nữa, khuôn mặt lạnh như băng của Phùng Huyên Thạch không chút biến đổi bước về phía giường Mộc Vân Ngôn đang nằm.


    Mộc Vân Ngôn lười biếng không mở mắt:"Thưa thầy em ổn hơn rồi."

    "Là tôi."

       Mộc Vân Ngôn lập tức mở trừng mắt, cái tên này sao cứ như oan hồn vậy xuất hiện không báo trước một chút nào luôn. Nãy giờ nói sai nên có chút ngại Mộc Vân Ngôn chỉ dám nhìn chằm chằm người đối diện.

    Phùng Huyên Thạch:" Đỡ hơn chút nào chưa tôi đưa cậu về ký túc xã nhá."


    Mộc Vân Ngôn lắc đầu cự tuyệt:"Không cần đâu bây giờ hơi đau đầu một chút thôi một lát nữa là tôi có thể tự về được bây giờ vẫn đang trong tiết học cậu về lớp đi." Phùng Huyên Thạch cầm lấy túi thuốc không cho phép cậu từ chối:" Tôi xin phép nghỉ rồi dù sao tôi cũng đã hiểu hết nghe giảng cũng chẳng có ích, nếu không thích tôi thì cậu nói hẳn ra không cần phải lấy nhiều lý do ra như muốn tốt cho tôi đâu."


    Hả.... Quả nhiên là Phùng tổng nghe chất giọng của cậu liền biết đầu cậu nghĩ cái gì hay là do trình độ nói dối của cậu kém quá.

     Cậu ngại ngùng lúng túng lắc đầu:"Không phải ý tôi không phải cậu hiểu nhầm rồi." Phùng Huyên Thạch lạnh lùng vén chăn của cậu ra:" Vậy thì tôi đưa cậu về đỡ phải làm phiền người khác."


    Cô y tế nhìn hai người nãy giờ. Bộ coi mình tàng hình luôn rồi hả vào cũng không thèm chào luôn, không phải em nổi danh là lễ phép trong trường à Phùng thiếu gia.

   

-----------------------------

    Cô y tế: Không phải trong trường ai cũng đồn rằng em là người người luôn lễ phép và tôn trọng đối với các thầy cô ạ.

   Hứa Khang Hy ăn kẹo mút cười mỉa mai: Đúng vậy đó cô nhưng mà hiện tại còn có một thứ quan trọng hơn cả hai từ lệ phép mà cậu ta đặt ra vậy nên quên mất cô thôi.

     Cô y tế:thứ gì còn quan trọng hơn cả lễ phép.

     Bữa Khang Hy: Thì trai đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC