Chương 8: Phùng Huyên Thạch Khó Hiểu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Giờ vẫn đang trong giờ học tất cả học sinh đều đi học hết rồi cả tòa ký túc cũng chỉ có tầm 1 2 người ốm ở lại, ký túc xã im áng lạ thường, Mộc Vân Ngôn rút chìa khóa ra mở cửa phòng khập khiễng bước vào, Phùng Huyên Thạch cầm cặp sách của cậu đi theo sau.

     Vừa bước vào trong Phùng Huyên Thạch lập tức nhĩu mày nhìn bằng ánh mắt phán xét. Căn phòng tuy đã được sắp xếp gọn gàng nhưng vẫn tạo ra cảm giác vô cùng chật chội. Ba cái giường, lại ba bàn học còn ba cái ghế khác nữa, còn thêm một tủ để đồ và hành lý phía dưới giường, quần áo treo ở trong một góc tùy ngăn nắp nhưng gây ra cảm giác chật chội, tủ để giày ở ngay trước cửa trông vô cùng trướng mắt nhà vệ sinh ở gần ngay tủ để đồ nên cảm giác khó chịu với Phùng Huyên Thạch.

      Mộc Vân Ngôn không hề cảm nhận được sự khác lạ nên vẫn như thường lệ khập khiễng kéo ghế ngồi xuống cởi giày ra nhưng vừa cúi người ở eo lập tức truyền lên cơn đau, theo phản xạ cậu đứng thẳng người dậy cau có mặt.

       Chết tiệt đau quá đi.

      Phùng Huyên Thạch đặt cặp sách của cậu và cặp sách của mình lên bàn học của cậu, nửa ngồi nửa quỷ xuống gần cậu tháo giày cậu ra. Mộc Vân Ngôn kinh hãi vội vã cự tuyệt:"Đừng đừng đừng đừng, tôi tự làm được không cần, không cần đâu."

      Phùng Huyên Thạch vẫn tiếp tục động tác:"Cậu khom người một cái liền đã không chịu được rồi còn muốn cái gì nữa, tôi trong mắt cậu đáng sợ đến như thế à."

      Mộc Vân Ngôn nhanh chóng lắc đầu:"Không nhưng mà cậu là Phùng thiếu gia đó ở trong trường này ai mà không biết nếu để người khác biết cậu làm những việc như vậy cho tôi vậy thì tôi thấy có tội với đám con gái lắm."

      Anh là Phùng tổng trong tương lai sau này, khi đó tôi sẽ phải cúi đầu phục vụ anh làm sao mà biết được khi đó anh có ghi thù rồi bắt tôi quỳ xuống cởi giày cho anh không. Đương nhiên tôi phải đề phòng từ từng sợi tóc đến từng cái lông chân chứ.

      Phùng Huyên Thạch cầm giày của cậu đặt vào giá:"Vậy thì im lặng, làm sao mà biết được đây có phải lần cuối cùng cậu được hưởng việc để tôi cởi giày ra không."

       Cái tên này có biết nói chuyện không vậy. Mộc Vân Ngôn dỗi hờn:"Cậu cứ làm như là mai tôi sẽ chết vậy á, hơn nữa cậu không biết nói chuyện thì đừng có nói cần mấy lời bậy bạ linh tinh."

       Phùng Huyên Thạch liếc ghế bên cạnh vẫn là không lựa chọn ngồi xuống khoanh tay dựa vào cột giường nói:"Cậu ở trong căn phòng như thế này hả." Mộc Vân Ngôn vẫn không nhận ra sự khác lạ thành thật gật đầu:"Không ở phòng này thì ở phòng nào được, may mắn là phòng này có hai người nên vẫn nhét tôi vào được đó nếu không thì bây giờ tôi không biết nằm ở đâu luôn."

   Ánh mắt khó chịu nhìn từng cái giường:"May mắn sao, cậu không thấy căn phòng này chật chội và khó chịu à."chật chội và khó chịu sao, Cậu còn từng ở một nơi chật chội khó chịu gấp trăm lần, với cái nơi như thế này thì đã là gì chứ Mộc Vân Ngôn mỉm cười lắc đầu:"Không nha tôi cảm thấy rất dễ chịu hai người họ cũng là những người bạn rất tốt trong trường giờ này ít gặp được người nhiệt tình như thế."

       Cuộc trò chuyện rơi vào trầm lặng cả hai giống như đều rơi vào thế ngượng ngùng vì câu trả lời dứt khoát của Mộc Vân Ngôn.

        Cả hai im lặng Mộc Vân Ngôn kéo ngăn kéo ra không biết làm gì mò mẫm một lúc thì đứng thẳng người lên.

       " Phùng Huyên Thạch này tôi không hiểu vì sao câu lại chủ động giúp tôi nhiều lần như vậy nhưng mà thật lòng tôi cảm ơn cậu rất nhiều, nếu như có thể..."

        Phùng Huyên Thạch xoay người mở tay nắm cửa lạnh lùng cắt ngang:"Bây giờ tôi không có gì để nhờ cậu giúp." Sợ đối phương sẽ đi mất Mộc Vân Ngôn vội đến rối tay chân:"Vậy sau này thì sao?"

       Sau này sao, vẫn còn sau này à.

        Phùng Huyên Thạch trầm ngâm xoay mặt nhìn cậu hơi nheo mắt lại:"Nếu như muốn báo đáp thì cậu tính nửa cuộc đời về sau của cậu về tôi đi."

      Mộc Vân Ngôn:" Hả là cái gì?"

       Phùng Huyên Thạch không giải đáp thắc mắc cho cậu mà đi ra ngoài chỉ để lại một câu:"Từ từ suy nghĩ."

     Mộc Vân ngôn úp mặt vào gối rơi vào hàng trăm suy nghĩ khác nhau.

         Tính nửa cuộc đời về sau của cậu về Phùng Huyên Thạch là sao. Ý là bảo sau này cậu vác mặt làm việc cho hắn á. Hay là hay là cái gì thì không biết. Phùng Huyên Thạch Về đến phòng lập tức đi vào nhà tắm mở vòi nước ra dội thành đất lên tắm bờ vòi nước ra dội nước lạnh lên mặt mình, trái tim hắn không nghe lời mà đập điên cuồng, trước nay chưa từng như vậy.

       Gương mặt ngơ ngác nhỏ nhắn trắng nõn và đầy vết bầm vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu, đôi mắt to tròn đó hình như có chút nét của sự đau buồn, hắn chưa nhìn kĩ.

      Lần đầu tiên không khống chế được cảm xúc mà đã nói lời tâm tình ngu ngơ không biết cậu ấy có hiểu không nữa. Dễ xúc động quá rồi còn chưa nhận rõ cảm xúc ấy có phải thích không mà nhỡ đâu... Mới chỉ tiếp xúc vài lần chưa thể xác định. Đặc biệt Mộc Vân Ngôn không phải hình mẫu hắn thích, một còn người đầy khuyết điểm.

Hắn yêu thích sự hoàn hảo.

       Mấy hôm sau trôi qua rất thuận lợi Thanh Thiên Dương sợ Mộc Vân Ngôn cô đơn nên tan học là chạy đến phòng cậu làm ổ, thiếu chút là ôm hành lý sang nữa mà thôi. Diệp Trấn Khang nhìn Thanh Thiên Dương nhai kẹo rộp rộp thì ghét bỏ quay lại với quyển sách thở dài, dùng giọng thiếu đòn chê bai:" Lúc đầu thấy cậu im ỉm ấn tượng với cậu rất tốt tưởng là mỹ nam an tĩnh, không ngờ tăng động đến thế gương mặt đẹp mà ghép với cái tính gì đâu."

     Thanh Thiên Dương ngừng ăn:!!!!

      Cậu ta chê mình, Tiểu Vân Ngôn còn không chê mà cậu ta lại dám chê mình không chấp nhận được. Bị nói chúng cái tính mình muốn che giấu lấp liếm Thanh Thiên Dương nổi khùng:" Cái gì hả cậu dám chê ông đây..." Tay giơ lên người cũng chưa đứng vững thì Mộc Vân Ngôn từ nhà vệ sinh đi ra mỉm cười nói:" Thiên Dương giận là không đẹp trai nữa đâu."

       Thanh Thiên Dương lặng lẽ thu sát khí và tay lại, Diệp Trấn Khang tiếp tục cái giọng thiếu đòn:"Cậu nói cậu sang bên này bầu bạn giúp cho tâm trạng của Mộc Vân Ngôn tốt lên để sức khỏe hồi phục nhanh, nhưng tôi thấy cậu sang để làm tình hình của cậu ấy tệ hơn thì có."

    Không tranh cãi mới là kẻ chiến thắng, Thanh Thiên Dương lặng lẽ thầm nhủ rồi chấp nhận:"Đúng, cậu nói đúng hết."

    Mộc Vân ngôn:"!!!!"giận rồi à.

       Ngoài trời mưa vẫn rơi rả rích, sương mù mơ hồ hoà quyện với những giọt mưa khiến khung cảnh trở nên mơ hồ, một bộ phận học sinh không đem theo ô chạy như điên lên lớp học ngoài bầu trời đêm tối lâu lâu lại có những tia sét xẹt qua, Phùng Huyên Thạch ngồi tựa lưng vào ghế tay cầm quyển sách nước ngoài đọc một cách chăm chú, Hứa Khang Hy bước đến thô bạo ném cặp sách lên bàn:"Chào buổi sáng nha, mưa to quá có ô mà vẫn ướt hết người."

   Ánh mắt Phùng Huyên Thạch vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách Hứa Khang Hy phủi những giọt nước mưa còn đọng lại trên tóc ngồi xuống.

   Phùng Huyền Thạch:"Biểu hiện của thích một người là như thế nào?"

   Vãi chưởng, Hứa Khang Hy vừa ngồi xuống ghế còn chưa ấm mông thì đã giật mình bật dậy kinh ngạc không thốt lên lời nhìn chằm chằm thằng bạn của mình như một con sinh vật kỳ lạ, cái tên này không phải là bị mưa ướt hỏng não rồi đấy chứ. Theo chân hắn ta suốt 17 năm trời ngay từ khi còn trong bụng, mẹ của họ đã như hình với bóng đi với nhau đến tận bây giờ hắn đã nghe tên này mở miệng nói về chuyện yêu đương đâu.

       Hứa Khang Hy run rẩy nghi hoặc :"Cậu không phải bị mưa ướt đến nỗi hỏng não rồi chứ, không phải cậu nói không với yêu đương à."

    Ánh mắt Phùng Huyên Thạch vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách không lời:"Cậu cứ trả lời tôi đi là được."

    Lấy lại tinh thần Hứa Khang Hy ngồi xuống vẫn còn một chút không tin được rụt rè lén liếc mắt Phùng Huyên Thạch vẫn nhìn vào quyển sách kia, người ngoài mà nhìn vào bây giờ chắc chắn sẽ tưởng hắn ta đang nghiêm túc học chỉ có cậu biết não của tên này bây giờ không để vào quyển sách.


    " Thì là có cảm giác thích người ta lúc nào cũng muốn nhìn thấy người đó, rồi là ở gần người ta thì tim đập không kiểm soát gì đó, hoặc là mặt với tai bắt đầu đỏ lên suy nghĩ linh tinh mấy cái kiểu đại loại như thế á. Nhưng cái loại não nói không với yêu đương với nết chiếm hữu như cậu thì chắc thích người ta chính là cái kiểu khó chịu khi thấy người đó thân thiết với người khác giới hoặc là... Cái sau cậu tự nghĩ."

       Phùng Huyên Thạch khẽ ừm cảm xúc hỗn độn:"Cảm ơn" mí mắt Hứa Khang Hy giật giật cậu ta cảm ơn ai vậy, quyển sách à. Sao mà không có một chút nào chân thành hết cái này chính xác là một câu cảm ơn thương mại. Hứa Khang Hy kéo cặp sách mình trở về mở ra thì khựng lại:"Nhưng mà cô bé nào số đỏ được cậu nhìn chúng thế? Đừng có nói là tiểu thư nhà Sở gia nha. " Phùng Huyên Thạch không gật đầu cũng không lắc đầu chỉ mỉm cười nhẹ càng khiến cho Hứa Khang Hy tò mò hơn cậu ta quyết tâm dò cho được:"Cậu cười như vậy là ý gì? thật sự là tiểu thư nhà Sở gia à? Có phải tối qua cậu liên lạc với cô ta và có biểu hiện kỳ lạ nên mới hỏi tôi đúng không, khai mau làm việc xấu mà không báo cho anh em biết à."

    Mộc Vân Ngôn khập khiễng đi đến chỗ ngồi Diệp Trấn Khang đỡ cậu ngồi xuống ghế rồi treo cặp của cậu bên cạnh một cách cẩn thận.

    Mộc Vân Ngôn duỗi chân ra nhìn Diệp Trấn Khang chân thành:"Cảm ơn cậu nha lại làm phiền cậu rồi lát nữa không cần sang đón đâu tôi có thể tự về được hơn nữa còn có Thiên Dương rồi."

    Diệp Trấn Khang không nghe lời đưa tay chỉnh cổ áo đồng phục bên phải của cậu:"Dù sao người ta cũng rảnh mà, vậu cứ cự tuyệt ý tốt của người ta làm người ta tổn thương nó biết không, hơn nữa tôi thật sự rất thích cậu đấy ngoan ngoãn một chút lát nữa tan học đừng có chạy nhảy linh tinh, tôi sẽ đưa cậu về phòng." Mộc Vân Ngôn lập tức cảm động không cách nào từ chối được:" Thật sự rất cảm ơn cậu Diệp Trấn Khang."

    Không nhận ra sự khác lạ trên người Mộc Vân Ngôn, Diệp Trấn Khang vẫn bình thường vẫy tay tạm biệt cậu rồi quay về lớp. Chân thành thì có chân thành đó, nhưng mà lời cậu ta mà không phải nói đùa Mộc Vân Ngôn không phải đứa trẻ 17 tuổi cậu cảm nhận được Diệp Trấn Khang thật sự thích cậu.

    Bình thường sẽ chẳng có thằng bạn nào ở thời cấp 3 lại đối xử với bạn của mình một cách nhẹ nhàng và tinh tế đến thế, trừ phi là thích. Nếu chỉ coi đối phương là bạn thì cách hành xử phải như Thanh Thiên Dương hoặc là Lưu Hào, hay ví dụ như Phùng Huyên Thạch mới đúng. Nhưng cậu ta quá đỗi nhẹ nhàng dịu dàng và tinh tế tỏ ra mặt tốt nhất có thể ngay cả khi về ký túc xã, cậu ta cũng sẽ ân cần từ đầu đến chân cho cậu, thậm chí đáng sợ hơn là người này không hề có ý định che giấu việc hắn thích cậu mà bày tỏ một cách rõ ràng, cụ thể như vừa nãy.

        Nhưng nếu con người này thật sự tốt đến như thế thật, Mộc Vân Ngôn cảm thấy bản thân vẫn nên suy xét nếu mà Diệp Trấn Khang tỏ tình với mình.


--------------------------

  Diệp Trấn Khang: hahahaha.... Cậu ấy nói sẽ suy xét nếu tôi tỏ tình kìa, có nên tỏ tình vào lúc tan học luôn không, hay mua nhẫn cưới luôn ta.

...........................................

     Mọi ngừi đọc thấy mình sai chính tả thì nhắc nhở mình nha, tay nghề mình rất kém nhiều khi còn dùng câu từ không phù hợp nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC