Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái trán được băng trắng toát của tôi khiến ngôi nhà yên tĩnh giống một gia đình bình thường vài hôm, dù chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi biết nó sẽ trở về tình trạng cũ nhanh thôi. Không ngoài dự đoán, buổi chiều hôm thứ ba thì một cuộc cãi vã bùng nổ vì cuộc điện thoại giục đóng tiền học phí của cô giáo tôi gọi tới. Nhà không còn tiền mặt, mẹ đã nướng những đồng tiền cuối cùng vào chiếu bạc với cái hi vọng nhà lầu, xe hơi xa vời. Tôi ngồi trên bậc thang, tựa vào lan can nghĩ ngợi. Những âm thanh chát chúa dưới nhà đã không còn đả động đến cảm xúc của tôi được nữa. Đợi cho cơn xung đột lắng xuống, tôi bước về phòng, tiếc là thân thể hiện tại không thể chịu được rượu nặng mà cũng chẳng thể kiếm đâu ra một chai Whisky ngay lúc này. Tuy vậy, tôi nghĩ ngay khi tâm hồn không bị tê liệt thì tôi cũng cần phải suy tính cho tương lai bản thân. Đã đến lúc rồi.
Tôi đeo cặp, theo trí nhớ mơ hồ bước vào lớp. Vài đứa bé gái thấy mảnh băng trắng trên trán tôi thì xô lại hỏi han. Tôi đã không còn có thể gọi tên chúng nữa, khuôn mặt nào cũng xa lạ như chưa từng quen biết. Ngồi giữa một lũ trẻ lít nhít, tập viết và giải những bài toán cộng trừ, tôi có một thứ cảm xúc chênh vênh giữa bi và hài, sướng vui và đau khổ. Tuổi thơ thật đẹp nhưng thân xác trẻ con khiến chúng bị hạn chế trong việc gắn mác người lớn, ví dụ như kiếm tiền. Dù đầu óc tôi có thành thục cỡ nào thì khuôn mặt vẫn chỉ là một con nhóc mà thôi. Chuyện này khiến tôi trăn trở nhiều hơn là tìm cách hòa đồng với những đứa nhỏ xung quanh. Tôi ngồi trong văn phòng, trước mặt là cô giáo cố hỏi những điều bóng gió chuyện gia đình trong lúc nghĩ về kế hoạch ngày mai.
- Nói cho cô biết những khó khăn của em được không?
Cô giáo nhìn tôi bằng một ánh mắt tha thiết sẻ chia, nói với ai đi chăng nữa cũng hoàn toàn vô dụng, tôi biết điều đó rõ ràng hơn ai hết. Tuy nhiên, vẻ mặt dịu dàng và hiền từ của cô giáo vẫn khiến tôi có đôi chút cảm động. Khi đang ở trong một hoàn cảnh nan giải, dù từ phía nào có một cánh tay chìa ra cũng khiến người ta ấm lòng.
- Cô bao nhiêu tuổi ạ?
Cô giáo hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột và lạc đề của tôi. Tuy nhiên sau một hồi quan sát mà không tìm ra ẩn ý, cô không còn cách nào khác hơn là thành thực trả lời theo một cách hóm hỉnh và hơi mắc bệnh nghề nghiệp của một nhà sư phạm.

- Lấy tuổi của cô trừ đi tuổi của em sẽ ra tổng số tuổi của em và bạn Lan.
'21 tuổi sao? Trẻ quá !'Tôi nghĩ thầm.
Cô cười khẽ nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú chờ đợi, tôi bật cười vì tấm lòng lạc quan ,yêu trẻ của cô. Đúng là một cô gái tốt.
- Cô à-tôi nói- thời gian tới chắc con sẽ phải làm phiền cô nhiều. Bây giờ con xin phép về lớp.
Cô hơi chững lại nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng mỉm cười .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net