Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lấy chiếc gương con chỉn chu lại mái tóc và chiếc nơ ren bằng lụa trên đầu, tôi nhìn tổng thể gương mặt của mình và tỏ ra hài lòng, bố mẹ tôi đều có một vẻ ngoài nổi trội, tôi may mắn thừa hưởng cơ chế tổng hợp gen hoàn hảo đó. Cái vốn của một nghệ sĩ, ngoài tài năng còn có cả nhan sắc nữa. Hai cái này đều quan trọng như nhau, thiếu một thứ cũng sẽ khiến con đường thành công dài và trắc trở gấp đôi.
Sau mấy đêm suy tư , tôi chọn môn nghệ thuật thứ 7 một lần nữa . Tôi đã sống mười năm với nó, sự đam mê đã trở thành một phần trong máu thịt. Thiếu đi ống kính và những kịch bản, tôi như thấy tâm hồn mình thiếu mất một mảnh ghép. Lần này, tôi sẽ bước đi vững chắc bằng tài năng chứ không đi đường tắt như kiếp trước nữa.
Tạm gọi là như vậy, cứ coi như là như cuộc đời sang một trang mới. Ban Mai 28 tuổi đã không còn nữa, với xuất phát điểm là một cô bé 7 tuổi, tôi tin Ban Mai hiện tại đang dần xua đi màn đêm tăm tối để ngoi lên giữa bóng đêm đang bủa vây mịt mùng. 

Cách biệt 20 năm, dòng thời gian vẫn chưa mang đến cho Colour một diện mạo huy hoàng trong tương lai. Không chỉ riêng nó mang vẻ hoài niệm trong mắt tôi, cả thế giới cũng trở nên cũ kĩ trong con mắt của một người đã từng nhìn thấy tương lai. Hệt như nhìn vào những thước phim cũ úa màu thời gian, một cảm giác nôn nao dâng lên khi tôi ngước nhìn những tòa nhà xung quanh. "Trái đất như rộng ra gấp đôi, còn những công trình xây dựng thì mang đậm một phong cách lỗi thời'' Tôi nghĩ. Tuy vậy, tôi biết mình đòi hỏi quá cao, hai mươi năm đâu phải là một quãng thời gian ngắn. Quãng thời gian đó có thể biến một đứa trẻ sơ sinh thành một thiếu nữ thì cũng có thể biến tòa nhà 20 tầng thành gấp nhiều lần nếu muốn. Khi thêm hai mươi tuổi, thành phố nghìn năm này sẽ có một diện mạo khác biết bao nhiêu.

Tôi không biết rằng dáng vẻ suy tư của mình cực kì gây chú ý, vì vậy lúc người bảo vệ tiến lại, lấy vẻ được cho là hết sức hiền từ hỏi han thì tôi mới nghĩ đến việc chính. Khi tôi gia nhập Colour tức là tính theo hiện tại, chuyện đó sẽ xảy ra trong mười năm tới, người bảo vệ này đã từ người thanh niên biến thành một ông bác trung niên mất rồi. Gặp gỡ được một khuôn mặt quen thuộc khiến tôi có chút phấn chấn.
- Cháu tìm ai?
Tôi kéo tay áo anh ta khiến người bảo vệ ngồi xuống, vẫn chưa quen cứ phải ngửa cổ lên để nói chuyện với người khác, tình trạng hiện tại khiến tôi hết sức hài lòng. Nở một nụ cười dễ thương, tôi lợi dụng triệt để thế mạnh của một bé gái đáng yêu.
- Chú ơi, cho con hỏi chút.
Anh ta vô thức đưa tay lên vuốt những búp tóc mềm mại của tôi, miệng nở một nụ cười hết cỡ.
- Cô bé hỏi gì nào?
- Đạo diễn Mạnh Hùng hôm nay có đến đây không ạ ?
- Cháu là người quen của chú ấy à? Có đó, chắc một lát nữa là anh chàng đó xong việc thôi. Cháu có việc gấp không? Chú đưa cháu vào gặp anh ta nhé.
Tôi hài lòng gật đầu, ngoan ngoãn cầm lấy ngón trỏ của anh ta, bước những bước ngắn ngủn lên bậc thang trong khi trả lời một lô những câu hỏi vặt bằng một giọng nói ngọt ngào. Bộ dạng cố ý chăm chút của tôi hiển nhiên lấy lòng tất cả những người lớn gặp được. Vì vậy, khi hạnh ngộ được vị đạo diễn trẻ mà hai năm sau tên tuổi nổi như cồn, tôi đã làm quen được khá nhiều nhân vật kì cựu trong giới nghệ sĩ lúc đó và sau này. Quả là những mối quan hệ quý báu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net