Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mò lên sân thượng của khách sạn, khép chặt tà áo choàng quanh mình rồi ngồi xuống băng ghế gỗ, giương mắt nhìn ánh đèn thành phố như một biển sao trải dài đến tận chân trời.
Những làn khói mỏng từ hơi thở nhanh chóng bị cơn gió cuốn đi, vậy là sắp qua một năm nữa.
Năm mới, phải có những kế hoạch mới thôi.

- Chúng ta hãy nói chuyện như những người ngang hàng nhé!
Tôi nói với người mới đến, tuy không quay lại nhưng mùi thuốc lá thơm trong không khí khiến tôi nhận ra ngay người đó là ai.
Tám năm chung sống đủ để tôi làm được việc này.
Hắn ta bước lại rồi ngồi xuống kế bên tôi, tầm mắt dò xét chưa hề rời đi kể từ lúc đến. 

- Cháu muốn nói chuyện gì nào?

Tôi suy nghĩ một lát bèn nói thẳng:
- Dự án 'Phượng Hoàng'.

Sau đó là một khoảng im lặng dài, hệt như màn đêm bất tận đang bủa vây xuống phố đêm.
Rời mắt khỏi đóa dạ lan hương bên lan can, tôi nghiêng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt sắc xảo của người bên cạnh, nhoẻn miệng cười:
- Chú Long, trong tay cháu có tiền, không phải ít.

Người đó cong khoé miệng, nhướng mày nhìn lại:
- Tôi biết.

Tôi không bất ngờ lắm, Mạnh Hùng không phải là một kẻ phù hợp làm người giữ bí mật, nhất là với những người thân quen. Như vậy cũng tốt, bớt bao nhiêu việc cho tôi.
- Vậy chú nghĩ sao?

Anh ta không trả lời ngay mà lơ đãng hỏi một câu khác:
- Tại sao cứ phải là dự án này?

Đã nghĩ qua bao lần trước đó, tôi trả lời ngay mà không hề do dự:
- Đó là khu đất quanh nhà của cháu mà!

Anh ta nhìn tôi như dò xét, tuy nhiên cuối cùng cũng không hỏi han sâu hơn.
- Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ hợp tác với một cô bé.

Trước giọng điệu chẳng lấy gì làm mặn mà của anh ta, nỗi lo lắng trong tôi lớn dần.
Biết rằng hành động của mình trái với lẽ thường nhiều lắm nhưng tôi có thể làm sao? Tham vọng trong tôi quá lớn, nếu để vuột mất cơ hội này, tôi biết mình sẽ hối hận vô cùng cho xem. Cố giữ bình tĩnh, khi biết chắc được mình có thể chế ngự được nỗi kích động trong lòng, tôi tỉnh bơ lên tiếng:
- Có vấn đề gì sao? Cháu không nghĩ chú lại quan trọng điều này đến thế.
- Cháu giỏi lắm, Ban Mai ạ. Tôi không phủ nhận điều đó, tuy nhiên...
Tôi gật đầu:
- Tuy nhiên?
Anh ta bật cười trước dáng vẻ quyết tranh luận đến cùng của tôi:
- Đừng vội vàng, tôi sẽ cho cháu biết đôi điều trước khi chúng ta đi đến thoả thuận cuối cùng. Được chứ?
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã sẵn sàng:
- Chú nói đi.

Anh ta không nhìn tôi nữa mà đôi mắt dõi ra màn đêm sâu thẳm, giọng nói nhoà vào những cơn gió lạnh buốt:
- Với năng lực của chúng tôi, dư sức hoàn thành dự án này trong 5 năm. Tuy nhiên để giảm bớt rủi ro, chúng tôi cần tìm một đối tác. Riêng tôi thì cho rằng, chẳng cần lo đến tương lai làm gì vì nó chắc chắn sẽ thành công. Nhưng, ừm, một vài người khác không cho là vậy, họ không ủng hộ ý kiến của tôi, luôn nghiêng về một khả năng không khả quan cho lắm. Cháu biết đấy, khu đó không phải là lựa chọn hoàn hảo cho kẻ có tiền.

Tôi hiểu qua vài câu ngắn ngủi đó anh ta muốn truyền đạt tới những điều gì. Tuy nhiên, với lợi thế trời ban, tất nhiên tôi không hề nao núng.
Hít một hơi thật sâu, tôi chậm rãi đứng dậy:
- Theo thủ tục thông thường, phải không? Cháu hi vọng rằng, sự hợp tác của chúng ta sẽ tiến triển tốt đẹp. Gặp lại chú vào một ngày không xa.

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net