Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lời khuyên của những cố vấn pháp lý, tôi biết chuyện này mình không thể ra mặt được. Theo pháp luật, tuổi 12 chưa phải là độ tuổi lí tưởng để ngồi xuống bàn đàm phán kinh tế.
Suy đi tính lại, tôi gạt mỗi bất lực sang một bên, kiếm tìm một người đáng tin cậy.
Lựa chọn đầu tiên, dĩ nhiên là Mạnh Hùng, tuy nhiên, không dễ dãi như mấy lần trước, lần này anh ta giãy nảy lên phản đối.
- Không được, vụ làm ăn lớn như vậy, chú không muốn dính dáng gì đến quá trình phá sản của cháu đâu.

Tôi bóp trán, dù cố giải thích thế nào anh ta cũng vẫn tin chắc rằng tôi đang ôm tiền ném qua cửa sổ. Không ai tin tưởng rằng lô đất hoang đó có tương lai.
- Dù có thất bại, cháu cũng đâu có bắt chú phải chịu trách nhiệm.
- Không là không.
Anh ta kiên quyết. Biết là dù có nói nữa cũng không có tác dụng, tôi tò mò một vấn đề khác:
- Chú không tin cháu thì cũng nên tin tưởng vào bạn của chú chứ?
Hùng đốt một điếu thuốc, hút một hơi dài sau đó mới lên tiếng:
- Hai người, liều lĩnh y như nhau. Thực lòng mà nói, chú không chắc lắm, hi vọng cháu và cậu ấy sẽ thành công.
- Chắc chắn rồi - tôi nói - có điều cháu vẫn luôn thắc mắc mối quan hệ của hai người, không giống bạn bè lắm, cũng không giống người thân.

Anh ta gật đầu, không phủ nhận:
- Có hơi phức tạp, theo vai vế trong gia đình, chú phải gọi anh ấy là ông cậu lận, họ xa lắm. Nhưng quen biết từ nhỏ, tuổi tác lại tương đương nên có hơi tuỳ tiện.

Đúng là rất rắc rối, nghe giọng nói chẳng lấy gì làm vui vẻ của anh ta, tôi dù có không hiểu hơn nữa cũng biết điều mà im lặng.
Không thể núp bóng Mạnh Hùng một lần nữa, vậy tôi nên tìm ai đây? Người nào thì thích hợp nhỉ?
Sau một hồi cân nhắc, chiều đó, tôi gọi bố qua nhà.
Phải mất một buổi chiều giảng giải tôi mới làm cho bố hiểu sơ qua về cái 'danh nghĩa' mà tôi mượn ở ông.
Bố nhìn trân trân vào bảng báo cáo tài chính trong tay, giọng như người mộng du:
- Con lấy đâu ra số tiền lớn như vậy.
Tôi nhìn ông, chậm rãi trả lời:
- Kinh doanh thôi ạ.
Tôi không muốn nói sâu hơn, tôi quay sang dì Quỳnh nãy giờ ngồi im lặng bên cạnh:
- Khi soạn thảo hợp đồng, tôi sẽ giành chút quyền lợi cho cửa hàng của dì, lần này là một mối hàng lớn, dì có đủ sức cung ứng nguyên vật liệu được không?
Dì ta nghe vậy thì lên tinh thần ngay lập tức:
- Có thể, nhưng nguồn vốn có chút vấn đề, việc này...
Tôi thở dài:
- Sẽ có sự cạnh tranh không nhỏ, tôi sẽ giúp dì đứng ra tạo mối quan hệ với họ, gói thầu lần này dì đừng để vuột mất. Về phần tiền nong, dì có thể bàn bạc với nơi dì lấy hàng xem sao. Việc này dì hiểu rõ hơn tôi mà, chắc không cần tôi nói nhiều.
Ánh mắt dì ta ảm đạm xuống, hơi cắn môi nhưng vẫn gượng cười:
- Ừ, dì biết rồi!
Tôi trở lại với vẻ mặt lơ mơ của bố, kết luận:
- Những luật sư của con sẽ chỉ những công việc cần thiết cho bố, nếu có thắc mắc gì hơn, họ sẽ nói rõ cho bố biết.
Ông nhìn tôi, gật đầu.
Thấy vẻ thận trọng của ông, tôi bật cười:
- Bố đừng lo lắng quá như vậy, từ nhỏ đến giờ, con gái chỉ nhờ bố việc này mà thôi.


________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net