Chương 1: Sinh nhật thứ 17 (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Quay lại lúc 6 giờ, trong 1 villa lớn hơn của nhà Nguyên Anh. Ở 1 căn phòng toàn màu hồng (bánh bèo dễ sợ), mẹ của cô đẩy cánh cửa, đi vào phòng và tiến lại gần bên giường. Bà ghé vào tai con mình và hát khẽ:" Happy birthday to you! Happy birthday to you...". Cô bé đột nhiên bật dậy ngay lập tức và quay sáng hỏi mẹ:" Mẹ ơi, hnay sn con đúng không? Cũng là của Nguyên Anh nhỉ?". Mẹ cô ấn tay vào trán con gái mình và nói:" Lâm Hạ à, con chỉ được cái đấy là giỏi thôi! Nhắc đến bạn là cuống hết cả lên. Thôi, con vệ sinh cá nhân đi! Xong rồi xuống ăn sáng nhà!".

     Lúc sau, Lâm Hạ xuống phòng bếp. Cô cúi xuống hôn vào má ba mình và nói:" Good morning Papa!". Ba Lâm Hạ đáp:" Good mining My Little Girl! Happy birthday!". Lâm Hạ tâm trung hết sức vào việc cắt nhỏ miếng xúc xích của mình, nói với ba mình:" As you know, today is Nguyên Anh's birthday too soo...". Ba Lâm Hạ im lặng nghe con mình nói nốt. Lâm Hạ tuôn 1 tràng:" Can i go to her birthday party tonight??? Please Papa. Pleaseeeeeee!!!" . Ba Lâm Hạ hỏi :" What time? And why does she have a birthday party???". Lâm Hạ trả lời: "At 7 o'clock. Her uncle made it for her. You know, she is different from every girl in my class. Her mom and her dad are dead. So now she is living with her stepmother."(stepmother: mẹ kế). Ba Lâm Hạ giơ tay lên ra hiệu cô không nói nữa, ba cô trả lời:" OK! Aright! You can go. But remember who are you. You are dotor and chairman's daughther."( Chairman: chủ tịch ). Lâm Hạ đứng dậy ngay tức khắc, bỏ lại bữa sáng và nói:" Con xin phép. Con ăn no rồi ạ! Con đi học đây!". Mẹ Lâm Hạ nói:" Con chưa ăn xong bánh sanwich và uống hết cốc sữa mà con gái!".(Thỉnh thoảng mình mới chém T.Anh cứ không phải lúc nào cũng chém). Lâm Hạ quay lại bàn ăn, cầm cốc sữa uống một hơi hết sạch, ngậm 1 miếng bánh sanwich trước cửa miệng và nói:" Good bye Papa! Bye-bye Mommy!".

      Đồng hồ ở trường điểm đúng 7 giờ. Lâm Hạ đi tới đi lùi ở trước cổng trường, tay bấm điện thoại liên tục. Vẻ mặt của Lâm Hạ khá lo lắng. Cô đi lững tững vào sân trường. Nguyên Anh đứng khoanh tay, mắt nhìn trầm ngâm ra ngoài cửa sổ phòng học, cổ đeo dây máy ảnh. Cô nhìn xuống dưới sân trường, Lâm Anh nhìn lên cửa sổ lớp học của mình và nhìn thấy cô bạn mình. Nguyên Anh "tỉnh" ngay lập tức, đưa máy ảnh lên chụp lấy những bức hình của cô bạn mình. Lâm Hạ nhìn thấy, vẫy tay từ xa chào Nguyên Anh. Nguyên Anh bỏ máy xuống, cười tươi nhìn bạn. Lên đến lớp, Lâm Hạ nói:"Happy birthday my friend!". Nguyên Anh chạy tới ôm lấy Lâm Hạ và đáp:" Happy birthday my BFF!".

     Sau cái ôm tình cảm đó, Lâm Hạ ra vẻ giận dỗi cô bạn thân của mình và hỏi:" Tại sao cậu không nghe điện thoại của tớ hả? Tớ không có chơi với cậu nữa đâu! Giận luôn rùi!". Nguyên Anh vội vã rút điện thoại ra xem, vò đầu bứt tai mình, nói:" Tại sao thế nhỉ? Sao mình không nghe thấy tiếng gì nhỉ?". Lâm Hạ dựt lấy điện thoại của Nguyên Anh hỏi:" Cậu mới mua điện thoại mới khi nào đấy? Sao không rủ tớ hả? Mà Samsung S7 edge màu xanh mới ra lại còn đắt nữa! Cậu lấy ở đâu ra???". Nguyên Anh lấy lại điện thoại của mình, cầm tay Lâm Hạ, dắt cô về chỗ ngồi của mình, lôi ra trong cặp 1 thứ đồ nữa. Lâm Hạ ngạc nhiên nói:" Hôm nay là ngày gì mà cậu có nhiều đồ mới thế hả? Điện thoại mới bây giờ có cả laptop mới nữa. Sao cái gì cũng mới hết thế hả???". Nguyên Anh nói:" Cậu nói ít thui. Đó toàn là quà của chú Hạo Nhiên tặng mình đấy! Vừa sáng nay xong. Chú ý đến tận nhà mình để đón mình. Chú bảo là do chú thấy tớ thích 'em' Samsung này quá nên chú mua tặng tớ. Còn laptop là do chú thấy bộ nhớ máy cũ hết rồi nên chú mua cái mới cho mình để mình viết truyện. Cái cũ dùng để học bài, lưu ảnh mình chụp thui. Chú còn cho mình mấy cái thẻ nhớ và USB nữa. Đấy xong! Hết truyện!". Lâm Hạ chìa hai tay ra có ý xin quà. Nguyên Anh lấy trg cặp ra 1 quyển gì đó rất to và nặng, huých vai Lâm Hạ và nói:" Thôi, khỏi làm trò bày đặt nhắm mắt làm gì! Mở ra luôn đi lại còn. Tớ nói trước là nó vô giá! Không phải ai cũng được tớ tặng quà này đâu!" Lâm Hạ nhìn món quà với vẻ mà khó hiểu, nhìn Nguyên Anh, Nguyên Anh nhếch mày nhìn về phía món quà. Lâm Hạ từ tốn mở quyển đó ra và ngước lên hỏi:" Album sao? Ảnh cậu tự chụp cho mình đấy à? Cảm ơn nha!". Lâm Hạ ôm trầm lấy Nguyên Anh mà khóc. Nguyên Anh hỏi:" Cậu đang khóc đấy à? Thôi nào! Không có được khóc nữa! Hôm nay là sinh nhật của tụi mình đúng không? Ngày vui mà!". Cô đưa tay lên lau nước mắt cho Lâm Hạ. Còn về phía cô bạn hết sụt sịt, Lâm Hạ đưa cho Nguyên Anh 1 món quà. Nguyên Anh mở hộp quà ra, cô đeo món quà đấy lên tay, nói:" Lại Pandora nữa sao? Đây là cái thứ 3 mình nhận được của cậu rồi đấy! Nhưng mỗi lần là 1 màu khác.".

       Chiều. Khi vào lớp, cô giáo nói:" Em Nguyên Anh, em cất sách vở vào trong cặp đi! Người nhà em xin phép tổ cho em nghỉ chiều nay rồi! Nhớ mượn bạn bài để đánh máy lại nha!". Nguyên Anh thủ dọn nhanh sách vở, rời khỏi lớp. Cô đi ra đến cổng trường thì thấy chú Hạo Nhiên đứng bên ngoài cổng với chiếc xe BMW i8. Nguyên Anh đi ra khỏi cổng và hỏi:" Chú chính là người xin cho con nghỉ học buổi chiều hôm nay sao? Có việc gì gấp lắm không ạ?". Chú Hạo Nhiên mở cửa xe ra cho cô và nói:" Ừ thì... Chú không có nói trước đâu! Tẹo nữa cháu sẽ biết!". Chú Hạo Nhiên chở Nguyên Anh đến tập đoàn FLife. Nguyên Anh mới bước chân xuống dưới đất, nhân viên tập đoàn liên tục cúi chào:" Chào chủ tịch! Chào tiểu thư! Chúc cô sinh nhật vui vẻ!" hay " Chúc tiểu thư một ngày tốt lành!". Nguyên Anh quay lại, vừa đi ngược vừa hỏi:" Chú à tại sao mọi người ở đây lại biết hôm nay là ngày sinh nhật của con vậy?". Chú Hạo Nhiên chẳng nói gì, dẫn đường cho Nguyên Anh lên tầng trên, vào 1 căn phòng. Họ cho Nguyên Anh mặc một bộ váy màu bạc hà. Họ chụp ảnh cho cô và chú Hạo Nhiên có nói gì với họ nhưng Nguyên Anh chẳng hề biết gì. " Sao mọi người lạ thế nhỉ? Nhất là chú Hạo Nhiên. Có gì mờ ám ở đây!"- Nguyên Anh nghĩ trong đầu. Sau khi chụp hình xông, chú Hạo Nhiên dẫn Nguyên Anh đi đến trung tâm thương mại của tập đoàn nhà cô. Cô thấy cửa hàng nào cũng ghi biển giảm giá 70 phần trăm, cô hỏi:" Sao chú lại giảm giá nhiều thế? Không phải thế là lỗ sao?". Chú Hạo Nhiên xoa đầu Nguyên Anh, nói:" Ừ thì chú lỗi nhưng hôm nay là sinh nhật người thừa kế duy nhất của tập đoàn FLife mà. Lỗi 1 chút có sao đâu! Cháu muốn gì ở dưới này thì bảo chú nhé!". Nguyên Anh đi vào 1 cửa hàng vào chọn tới chọn lùi, thử ra thử vào bảo nhiêu bộ quần áo nhưng cuối cùng chỉ chọn mỗi 1 bộ.

       Tối đến, Nguyên Anh cùng chú của mình đi đến 1 nơi tở chức tiệc khá lớn, nó rộng như 1 cái villa có diện tích là 10000m vuông. Nguyên Anh diện lên mình một bộ váy dạ hội màu hồng như 1 nàng công chúa kiều diễm. Nguyên Anh nói nhỏ:" Sao chú lại cho con mặc váy màu hồng cơ chứ? Con bảo là con không có thích màu này mà. Hơn nữa tại sao chú lại cho con mặc toàn váy do con thiết kế vậy?". Chú Hạo Nhiên trả lời:" Tại vì nó đẹp thế thôi! Hơn nữa là do con thiết kế. Chưa chỉ là người đặt may thôi! Tại ra thương hiệu của riêng mình ngay bây giờ không phải là 1 ý kiến hay sao?". Nguyên Anh chẳng nói thêm gì. Chú Hạo Nhiên nói tiếp:" Hôm nay là sinh nhật con đúng không? Sẽ có rất nhiều người quan trọng, có địa vị cao trong giới kinh doanh đến đây nên con hãy cư xử sao cho giống 1 tiểu thư, 1 cô công chúa của bữa tiệc hôm nay. OK?". Nguyên Anh giơ kí hiệu và nói:" OK. Nhưng chú không mời bạn bè của con đến sao?". Chú Hạo Nhiên lắc đầu nói:" Con đang học trường gì hả? Trường cấp 3 Diệp Lục đúng không? Đó là trường của các người thừa kế tập đoàn nhà họ sau này nên hẳn toàn là người quan trọng. Vậy nên chú mời cả gia đình họ đến rồi. Còn gì phải hỏi nữa không nào? Không đúng không?".

      Đúng 7 giờ tối, tất cả các vị khách đã đến. Chú Hạo Nhiên đang nói chuyện với hai người. Họ là ông Trịnh và bà Trịnh - người cí địa vị trong giới kinh doanh không hề kém cạnh tập đoàn FLife. Đứng bên cạnh họ là thằng con trai mắc "bệnh" thiếu gia tên là Hoàng Khải. Cậu ta đang nhìn xung quanh hội trường. Có vẻ Hoàng Khải đã nhìn thấy nhân vật chính của bữa tiệc tối nay. Chú Hạo Nhiên nói:" Hoàng Khải à, cháu gặp Nguyên Anh nhà chú chưa?"- chú Hạo Nhiên quầy sang gọi Nguyên Anh, cô đến chỗ chú mình - " Nguyên Anh đây là chủ tịch Trịnh và phu nhân. Còn đây là con trai thứ của họ- Hoàng Khải. Chắc hẳn 2 đứa cũng biết nhau rồi đúng không? Làm quen dần nhé!". Nguyên Anh cúi chào và nói:" Cháu xin chào chủ tịch và phu nhân! Rất hân Hạnh khi được gặp hai người ạ!". Bà Trịnh niềm nở nói:" Là cháu sao Nguyên Anh? Là người thừa kế duy nhất của tập đoàn FLife, học hành giỏi giang, nấu ăn ngon, vẽ tranh đẹp mà người ta hay đồn đại sao? Quả là 1 vinh hạnh khi được gặp cháu! Chi bằng Hoàng Khải nhà bác được 1 phần như cháu thì còn gì bằng?". Nguyên Anh đáp:

      - Phu nhân quá khen ạ! Sự thật không giống như những gì ta đồn đại đâu ạ! Thật ra học tập là trách nhiệm của cháu. Ở trên lớp cháu chỉ có hứng thú với môn Ngoại Ngữ, Toán, Hoạ, Nhạc. Chứ không có gì đáng phải cả ngợi đâu ạ. Học tập là con đường nhanh nhất dẫn đến mọi việc thành công nên truyện đó cũng khá bình thường.

      - Cháu đừng có khách sáo như thế! Cứ gọi hai ta là bác Trịnh là được rồi!- ông Trịnh nói.

     - Thế con có bạn trai chưa? Nhìn con xinh xắn như vậy chắc cũng phải có rồi chứ đúng không?- bà Trịnh hỏi.

    - Dạ, con chưa ạ! Vì vấn đề tình cảm ấy sẽ làm xao nhã việc học tập. Dẫn đến không đạt kết quả tốt nên con chưa xóa ý định đấy ạ! Còn Hoàng Khải cũng có người yêu rồi đấy chứ ạ! Hai bác chưa nhìn thấy cô ý ạ? Chắc cậu vẫn chưa sẵn sàng.- Nguyên Anh nói.

       -Từ bao giờ cơ? Này đừng có ăn nói bậy bạ nghe chưa? Ai bảo với đằng ấy là tôi bạn gái hả?- Hoàng Khải sấn sổ nói.

       -Thôi nào con! Làm thế không phải nhẽ đâu! Một cô gái như Nguyên Anh thì không đáng bị cư xử như thế đâu con trai à! Mẹ con mong con bé trở thành con dâu tương lai của mẹ cơ. Nên hai đứa ra kia nói chuyện với nhau đi! Làm quen từ bây giờ không phải quá muộn hay sao?-bà Trịnh giải thích.

     Cả hai đi ra ban công đứng. Nguyên Anh vén gọn lại mớ tóc bay trong gió. Hoàng Khải nhìn Nguyên Anh mãi không rời mắt. Anh ta nghĩ trong đầu:

     Không hổ danh là tiểu thư tập đoàn FLife có khác. Vừa xinh, vừa học giỏi, nết na thùy mị, vẽ đẹp, nấu ăn ngon. Kể không yêu cũng phí. Thôi ngay! Mày có thôi ngay không thì bảo hả Hoàng Khải? Bản thiếu gia ta đây ai cần loại con gái nhiều truyện, lắm miệng như cô ta cơ chứ. Xì... Người như cô ta ma nó mới yêu chứ chưa bàn đến truyện cưới xin!

      Nguyên Anh quay sang búng tay vài cái để giúp anh ta tỉnh mộng và hỏi:" Này công tử, tỉnh chưa vậy? Đừng nằm mơ nữa. Mơ xong không thành hiện thực thì mệt lắm đấy? Người lớn nói chuyện nực cười thật! Truyện họ nói không bao giờ thành hiện thực được. Đúng không?". Hoàng Khải trả lời:" Bản thiếu gia mắt có mù mới thích cô! Ai thèm yêu cô cơ chứ?". Nguyên Anh không chịu nín:

     - Gì cơ chứ? Anh cũng xem lại mình đi nhé! Học hành chẳng đâu vào đâu, lớt phớt. Còn tôi không có bạn trai thì sao cơ chứ? Có học thức đi đâu cũng xin được việc làm hẳn hoi, tử tế. Thế nên có nghĩ là tôi có thể tự nuôi sống mình. Bản thiếu gia như anh thì làm sao có thể có công ăn việc làm khi học hành chẳng ra đâu vào đâu. Bây giờ con gái nhà người ta chỉ yêu mấy anh thông minh học giỏi và đẹp trai vừa phải. Chứ không cần bọn như anh. Đầu tóc bóng loáng, quần áo lông lẫy. Não phẳng lì, chỉ được cái mã!

      - Này tôi nhịn cô cũng đủ rồi nhá! Tôi không có chịu thua đâu nghe chưa? Vì cô là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nhà cô nên cô mới phải học như thế đấy chứ!- Hoàng Khải nhảy bổ lên nói lại cô.

    - Anh có thôi ngay không đồ mắc 'bệnh thiếu gia' kia? Tôi không phải làm người thừa kế duy nhất của FLife. OK??? Vì chú tôi còn chưa lấy vợ cơ mà. Anh ăn nói cho cẩn thận đi nghe không?- Nguyên Anh cho hắn ta 1 tràng.

     Hoàng Khải 'đứng hình' sau khi Nguyên Anh nói. Điện thoại của của Nguyên Anh rung lên trên tay cô. Nguyên Anh nghe điện thoại của ai đó. Sau khi nghe xông, Nguyên Anh hớn hở chạy đi bỏ lại Nguyên Anh một mình. Hóa ra đó là Lâm Hạ, có vẻ như cô nàng đã đến muộn thì phải. Lâm Hạ nói:" Thì ra vì buổi tiệc này nên chú Hạo Nhiên mới xin cho cậu nghỉ học chiều nay hả? Và tớ nghĩ là cả vì cái này nữa!". Lâm Hạ đưa cho Nguyên Anh xem ảnh trên máy điện thoại của mình. Nguyên Anh hỏi:" Cậu chụp cái ảnh này ở đâu vậy? Đừng nói với mình là ở trường nha!". Lâm Hạ gật đầu lia lịa. Nguyên Anh chạy nhanh đến chỗ chú Hạo Nhiên và nói:" Chú ơi chú, con có truyện muốn nói với chú!"- cô quay sang nói với khách đang nói chuyện dở với chú mình-"Dạ cháu chào mọi người ạ! Cho cháu xin phép một chút ạ!". Nguyên Anh giơ điện thoại của mình lên cho chú mình lên m và hỏi:

    -Chú ơi! Đây là cái gì vậy ạ? Sao lại thế? Ảnh này còn chụp trên công ty nhà mình mà sao Lâm Hạ chụp được tấm áp - phích này ở trường vậy ạ? Lại có cả logo của tập đoàn FLife nhà mình nữa chứ? Chú bảo họ quảng cáo rộng rãi sao?

    - Ừ thì chú đã bảo họ làm vậy mà! Quảng cáo rộng rãi và để cho họ biết luôn con trở thành gương mặt thương hiệu của tập đoàn nhà ta. Thế thôi!- Chú Hạo Nhiên trả lời.
 
     - Sao chú lại làm vậy? Chú con chưa hỏi ý kiến con kìa! Con giận chú luôn đấy!- Nguyên Anh nói.

      - Ừ thì chú hỏi! Nguyên Anh à, con làm người mẫu thương  hiệu cho tập đoàn FLife nhà mình được không vậy hả?- Chú của cô hỏi.

     - Dạ, con...con... Con đồng ý! Vì tập đoàn của nhà mình mà. Con lo gì cơ chứ! Nhưng còn 1 việc. Chú phải chắc chắn rằng nó sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của con cơ. - Nguyên Anh trả lời.
      Chú Hạo Nhiên gật đầu. Hoàng Khải tiến đến chỗ của Nguyên Anh hỏi:" Này cô! Mai này cô muốn vào học đại học nào mà kinh thế? Gì mà không ảnh hưởng đến việc học thì mới làm." . Nguyên Anh giả vờ phủi bụi trên vai áo Hoàng Khải và nói:" Tôi sao? Trường Đại học Harvard không phải sự lựa chọn hoàn hảo hay sao? Quá hợp với tôi còn gì!". Bà Trịnh từ đâu đi đến nói:" Vậy sao Nguyên Anh? Bác cũng muốn con trai cưng của bác học ở Harvard. Nhưng con biết rồi đấy! Nó học hành chẳng ra đâu vào đâu cả. Hay con đến nhà bác hỗ trợ nó học và trở thành giá sư của nó luôn đi! Thế còn gì bằng nữa!". Nguyên Anh xua tay nói:" Dạ thôi bác! Con học hành cũng như Hoàng Khải thôi mà. Con tiếp thu bài trên lớp khá kém nhưng lại biết phương pháp học làm sao cho tốt nên mới học được như vậy. Chứ con thấy Hoàng Khải khá thông minh lại còn có chí nhớ tốt nên con nghĩ bác nên để bạn tự học còn hơn. Hơn nữa con học hành cũng chẳng giỏi giang gì!". Hoàng Khải đứng bên cạnh nói:" Đúng rồi đấy mẹ! Con tự học là được rồi." . Bà Trịnh lắc đầu nói:" Không thể được đâu con! Để nó học 1 mình bác không yên tâm. Nên con trao đổi với nó về thời gian đến học ở nhà bác nhà con. Có gì khó khăn cứ hỏi bác, đừng có ngại!". Nguyên Anh nắm lấy tay bà Trịnh và trả lời:

      - Vâng! Bác đã nói vậy thì con đồng ý! Bác yên tâm cứ để Hoàng Khải cho con.

      - Để Hoàng Khải cho con là bác yên tâm nhất đấy!- bà Trịnh nói.
    
      Đúng 11 giờ đêm.Màn đêm buông xuống. Bữa tiệc đã tan. Chỉ còn hai chú cháu Nguyên Anh ở lại. Chú Hạo Nhiên nói:" Cũng khá muộn rồi nhỉ? Con về nhà chú ngủ tạm đêm nay nha! Hơn nữa bây giờ mà về nhà chị ta lại khó chịu, ghen tị khi nhìn thấy chú tổ chức sinh nhật đình đám cho con. Cầm nhiều quà về quá chị ta lại lấy bớt.". Nguyên Anh đáp:" Vâng con cũng nghĩ thế!".

Note: Em xin lỗi mọi người đã để mọi người chờ lâu. Em còn nhiều việc phải làm quá nên chú ra tiếp chap mới được. Xin lỗi mọi người nhiều. Nhưng nhớ vote cho em nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net