(6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Cảnh Thiên lúc này đã xem La Nhất Châu như là cọng rơm cứu mạng, cậu dùng sức bám chặt lấy anh, sống chết không buông. La Nhất Châu ngoài không ngừng an ủi, vỗ về cậu ra cũng không biết làm gì khác bởi vì cậu bám chặt quá, anh có gỡ cũng gỡ không ra.

Vậy nên lúc Lương Sâm, Trần Tuấn Hào quay lại, tình cảnh họ bắt gặp chính là Tony đang bám dính trên người một người đàn ông lạ mặt, vùi đầu vào vai anh khóc lớn.

Xung quanh đứng một người một quỷ đang ra sức giải thích. Nhưng dù hai người Tiểu Liên, Diệc Hàng có giải thích như thế nào cậu cũng không ngừng khóc được.

Lương Sâm là đàn anh khóa trên của ba người bọn họ, vô cùng thân thiết với Thập Thất thế nên với ba người trước mặt này quan hệ cũng không tồi. Đều là anh em cả. 

Dư Cảnh Thiên từ trước tới giờ trong ấn tượng của Lương Sâm là cậu thiếu niên vô cùng có cá tính, thành tích học tập hay thể thao đều không tệ, tính tình rất giống trẻ con có chút nghịch ngợm nhưng như vậy lại khiến người khác cảm thấy cậu ấy vô cùng có sức sống. Là đối tượng thầm mến của rất nhiều nữ sinh trong trường. Lương Sâm từng nhìn thấy Dư Cảnh Thiên đổ mồ hôi, nước mắt trên sân bóng, nhưng chưa bao giờ thấy qua Dư Cảnh Thiên ôm người khác khóc thảm như bây giờ. Thật là cậu ấy?

"Tony?"

Dư Cảnh Thiên đang nức nở thì nghe thấy có ai đó gọi tên mình, không lẽ lại có người nhận là người quen của cậu nữa sao. Cậu ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn hai người vừa mới xuất hiện.

Lương Sâm lúc này đã tháo bộ tóc giả trên đầu xuống.

Đầu trọc??? Sâm ca?

Trong trí nhớ của Dư Cảnh Thiên cậu chỉ quen đúng một người để đầu trọc, không phải Lương Sâm thì là ai, trong trường bọn họ cũng chỉ có anh là có đặc quyền để "kiểu đầu" này. Dư Cảnh Thiên nhanh chóng xác nhận "quỷ" trước mặt đúng là Sâm Ca.

Tình cảnh lúc này liền trở nên vô cùng quỷ dị. Ba người ba quỷ trố mắt nhìn nhau.

Rõ ràng là câu chuyện kinh dị thế mà cuối cùng lại trở thành đại hội nhận người thân rồi.

.
.
.
.
.

Tại một quán đồ nướng ven đường.

Có sáu người ngồi cùng một cái bàn, nhìn qua bọn họ vẫn còn rất trẻ, có lẽ là học sinh cao trung.  Học sinh cao trung thì có gì đâu mà lạ, thế nhưng bởi vì trang phục trên người bọn họ quá kỳ quái khiến không ít người qua đường qua lại đều ngoái đầu lại, nhìn bọn họ nhiều vài mắt.

Có ai thấy một đám người toàn thân đầy máu, tóc tai rối bời, gương mặt tái nhợt ngồi ăn đồ nướng bao giờ đâu. Không nhìn mới là lạ đó.

"Tiểu Liên à, mau mau cởi áo ngoài ra, cậu nhìn xem người xung quanh đều đang nhìn cậu kia kìa. Cả người đầy máu, không khéo bọn họ lại nghĩ chúng ta vừa chui từ địa ngục ra."

Trần Tuấn Hào để ý thấy mọi người xung quanh đều vô cùng cảnh giác nhìn bọn họ, liền vội vàng nhắc nhở Tiểu Liên.

Cả một đêm không ngủ khắp nơi chạy tới chạy lui quả thật vô cùng mất sức. Thế nên sau khi ra ngoài, cả bọn quyết định tìm một chỗ kiếm cái gì đó ăn bổ sung thể lực, thuận tiện đem tất cả mọi chuyện tối nay làm cho rõ ràng.  

Đêm đã muộn, cũng chỉ có quán này là còn mở cửa. Cả nhóm liền tấp vô.

Tuy quần áo của cả bọn có chút quỷ dị, rách bươm lại còn dính máu, nhưng nhìn mặt mày thì vẫn chỉ là đám trẻ con. Ông chủ ở đây cũng đã mở quán hơn mười mấy năm rồi, có chuyện gì lạ mà ông chưa gặp qua đâu. Không phải chỉ là mấy cậu học sinh thôi sao, mặc kệ bọn họ vừa làm gì, chỉ cần phục vụ tốt là được rồi.

Đồ ăn cuối cùng cũng được mang ra. Đây vốn là quán nhậu, trời lạnh cũng rất thích hợp để làm vài chén rượu cho ấm bụng nhưng cả bọn đều còn là học sinh, huống chi vẫn còn có La Nhất Châu ở đây, nên cả bọn cũng chỉ gọi nước trà.

Dư Cảnh Thiên hai tay ôm lấy ly trà nóng, cọ cọ nhiệt vừa chăm chú nghe Lương Sâm, Diệc Hàng kể lại những chuyện tối nay đã xảy ra.

Hóa ra tất cả đều là từ Thập Thất mà ra. Ai bảo tên quỷ linh tinh quái này ngày thường chuyên gia bày trò trêu chọc người khác, ngay cả anh em thân thiết xung quanh cũng bị cậu ta chỉnh. 

Lương Sâm, Tuấn Hào, Trương Tư Nguyên bày ra trò này là vì để dọa Thập Thất. Trương Tư Nguyên đem chuyện có quỷ ngoài khu đất trống kể cho Thập Thất nghe với ý đồ muốn dụ cậu ta đi đến đó, dọa cậu ta một phen. Cho cậu hiểu cảm giác bị người ta tính kế là như thế nào.

Kết quả đúng là Thập Thất đã mắc câu, cậu ta nói tối nay sẽ đến đó "thám hiểm", chứng minh cho mọi người thấy bản thân không hề nhát gan. Bọn Trương Tư Nguyên lại càng quyết tâm muốn đem tên này dọa cho khóc thét. Chỉ khổ cho Tiểu Liên, Diệc Hàng, Cảnh Thiên vô duyên vô cớ cũng bị lôi vào vụ này. Còn có La Nhất Châu, tính ra anh mới là người vô tội nhất.

Ai ngờ tên đó lại nhát gan như vậy, bị bọn họ dọa bỏ chạy đến điện thoại cũng đem vứt luôn.

Lương Sâm, Tuấn Hào cũng không biết còn có Tiểu Liên với Diệc Hàng cũng đi chung với cậu ta. Thế nên hai người bọn họ cũng liền trở thành người bị hại. 

Cả bọn hoảng sợ chia nhau ra chạy tán loạn. Trần Tuấn Hào, Liên Hoài Vỹ đuổi theo Diệc Hàng. Trương Tư Nguyên, Lương Sâm đuổi theo Thập Thất. 

Tôn Diệc Hàng phân không rõ địch ta, thấy Tiểu Liên đuổi theo chính mình cứ tưởng nữ quỷ kia bám riết lấy cậu không buông, chạy càng nhanh hơn, kết quả không để ý phía trước, tông phải cánh cửa, đồng hồ đeo tay của cậu cũng bị rơi ra lúc đó, được Dư Cảnh Thiên nhặt được ngay ngoài hành lang.

Lương Sâm, Trương Tư Nguyên cuối cùng cũng đuổi kịp Thập Thất. Thập Thất lúc này mới biết hóa ra mình bị bọn họ lừa. Không biết trên đường chạy trốn cậu ta đã làm những gì mà lúc tìm được người, cả người cậu dính đầy máu, dọa cho hai người bọn họ sợ hết hồn, cứ tưởng đã xảy ra án mạng. 

Tiểu Liên, Tôn Diệc Hàng, Dư Cảnh Thiên ba người nhìn nhau, trầm mặc không ai nói gì. Bọn họ chuẩn bị máu giả là để dọa La Nhất Châu...

Thế nên Trương Tư Nguyên liền đưa Thập Thất về nhà trước tắm rửa, thay quần áo. Hai người Lương Sâm, Trần Tuấn Hào thì ở lại tìm Tôn Diệc Hàng, Liên Hoài Vỹ để giải thích mọi chuyện, gọi họ về. Ai ngờ hai người kia lại trốn trong nhà vệ sinh.

Dư Cảnh Thiên không hề biết trong lúc cậu và La Nhất Châu ở ngoài cổng nói chuyện, đợi tin nhắn phản hồi của La Tiểu Muội thì ở trong này lại có nhiều chuyện phát sinh như vậy.

Vô cùng đặc sắc.

Bọn họ không gặp Thập Thất là bởi vì cậu ấy đã sớm từ cổng sau đi về nhà rồi. Ấy thế mà làm bọn họ lo lắng một phen.

Sau khi nghe mọi người giải thích xong, La Nhất Châu cuối cùng cũng hiểu được mục đích Dư Cảnh Thiên gọi anh ra hôm nay thật sự là để làm gì. Quả nhiên là cậu không có ý tốt, muốn chỉnh anh. Có điều lần này gậy ông lại đập lưng ông. La Nhất Châu ngược lại không hề cảm thấy tức giận chút nào mà chỉ cảm thấy buồn cười. 

Dư Cảnh Thiên cũng quá xui xẻo rồi đi, như vậy mà lại vừa hay giúp anh đem chuyện của cậu và La Tiểu Muội giải quyết xong.

Dư Cảnh Thiên thấy ánh mắt La nhất Châu nhìn mình liền biết anh cũng đoán ra được đại khái rồi. Cậu quả thực cảm thấy vô cùng mất mặt!

Tôn Diệc Hàng và Liên Hoài Vỹ cũng vô cùng xấu hổ. Ban đầu người mà bọn họ muốn dọa là La Nhất Châu thế mà cuối cùng kết quả lại thành ra như vậy. Cả hai cũng sợ La Nhất Châu hoài nghi nên từ nãy tới giờ cũng không dám nói ra chuyện gì liên quan tới Dư Cảnh Thiên, vì sao hôm nay Tiểu Liên lại hóa trang thành như vậy cũng nói không rõ. 

Lương Sâm biết bọn họ vẫn có chuyện giấu diếm, nhưng anh cũng không hỏi nhiều.
Chỉ có Trần Tuấn Hào sau khi liên kết tất cả các sự việc lại với nhau, cuối cùng tổng kết lại một câu khiến người ta đau đầu.
"Thế Cảnh Thiên sao cậu và anh trai của La Tiểu Muội lại xuất hiện ở đây? Hai người hẹn hò à?"

Trong câu chuyện của mọi người ở đây đâu có sự xuất hiện của hai người họ.

Dư Cảnh Thiên bất ngờ bị hỏi, cảm thấy vô cùng bối rối. Tên này là ngại cậu chưa đủ mất mặt hay sao. La Nhất Châu tuy đã biết nhưng anh cũng không muốn vạch trần, ngược lại có người còn cố tình hỏi. Dư Cảnh Thiên liền vội vàng xua tay giải thích.

"Là tình cờ gặp."

"Có hẹn." La Nhất Châu cũng cùng lúc đáp lại.

Tiểu Liên, Diệc Hàng, Lương Sâm : "...."

Lúc này nếu là người bình thường lẽ ra nên tự hiểu, không nên hỏi lại nữa, nhưng Trần Tuấn Hào đâu phải là người thường.

"Thế cuối cùng là tình cờ gặp hay là có hẹn?"

Dư Cảnh Thiên: "Tình cờ gặp"

La Nhất Châu: "Có hẹn"

Quần chúng ăn dưa :"......" 

Lúc này cả hai mới quay sang nhìn nhau, không phải anh/cậu nên đổi lại theo cậu/anh hay sao?

Cả hai người đều nghĩ người kia sẽ sửa lại đáp án theo đáp án của mình, thế nên không ai đổi lại cả. Tuyệt vời! Hoàn toàn trật nhịp!

May mắn Trần Tuấn Hào cũng không có ý định truy hỏi vấn đề này đến cùng. Thì chắc là La Nhất Châu có hẹn với người khác, còn Dư Cảnh Thiên thì chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, chắc vậy...

Mọi người quyết định nhanh chóng đem đống đồ nướng giải quyết xong, sớm về nghỉ ngơi. 

Đêm nay thật sự quá mệt mỏi rồi.

Sau khi ăn xong, trong lúc đợi La Nhất Châu thanh toán. Cả bọn đứng nói chuyện với nhau. 

Trần Tuấn Hào mới để ý trên cổ áo Dư Cảnh Thiên có dính thứ gì đó, giống như là lá cây. 

Cậu muốn giơ tay ra giúp cậu ấy lấy nó ra. Nhưng tay mới giơ được một nửa, chưa kịp động đến người thì tay đã bị người khác chụp lại. Trần Tuấn Hào thắc mắc nhìn La Nhất Châu. Anh cũng thản nhiên nhìn lại cậu.

"Xin lỗi, tôi không thích người khác động vào đồ của mình."

Tiểu Liên quay sang nhìn Tôn Diệc Hàng.

Nghe thấy gì không, nghe thấy gì không, chỉ mới cùng nhau trải qua một đêm mà hai người bọn họ, hai người bọn họ đã...

Nhưng mà tên Tôn Diệc Hàng này cũng không não chẳng kém Trần Tuấn Hào là bao, cậu không hề nhận được tín hiệu từ Liên Hoài Vỹ, còn nghiêm túc hỏi lại La Nhất Châu.

"Tony đã trở thành người của anh rồi á?"

Liên Hoài Vỹ, Lương Sâm: "....."
Sao trước giờ hai người bọn họ không nhận ra đầu óc của hai đứa kia có vấn đề nhỉ?

Trần Tuấn Hào: Người anh em, hỏi hay lắm.

"Hả? À không, ý tôi nói cái áo này là của tôi." La Nhất Châu chỉ chỉ cái áo khoác Dư Cảnh Thiên đang mặc trên người. Sau khi giúp Tôn Diệc Hàng giải đáp thắc mắc xong, anh còn đưa cho Trần Tuấn Hào một xấp giấy ăn để cậu lau tay, lúc nãy tới lượt cậu ta thì hết giấy.

Liên Hoài Vỹ: Cao thủ, cao thủ! Thế mà anh ta đã đem tình huống xấu hổ lúc nãy giải quyết xong triệt để rồi.

Dư Cảnh Thiên: May quá, suýt chút nữa thì cậu thành kẻ sát nhân rồi. Cứ tưởng La Nhất Châu lại dở chứng, nếu anh dám nói "Đúng vậy!" thì cậu sẽ ngay lập tức xông ra bóp chết anh. 

Cả đám cuối cùng cũng tạm biệt nhau ra về.

Dư Cảnh Thiên với La Nhất Châu vốn là hàng xóm thế nên bây giờ cũng chẳng ai thắc mắc vì sao hai người  bọn họ lại đi chung nữa cả.

Hai người giống như lúc nãy một trước một sau cùng nhau đi về.

Dư Cảnh Thiên cúi đầu đi đằng trước, cả đoạn đường cả hai không ai nói với ai câu nào. 

Cậu không dám cùng La Nhất Châu đi bên cạnh nhau, có chút xấu hổ không dám nhìn mặt anh.

La Nhất Châu chắc chắn đã biết được kế hoạch của bọn họ, cũng biết mục đích cậu hẹn anh ra đó thật ra không phải để nói chuyện mà là để bày trò dọa anh. Tuy sau đó cậu đã đổi ý bảo bọn Thập Thất về trước, nhưng đúng là cậu đã có ý xấu thật...

Dư Cảnh Thiên rất áy náy, bởi vì vì cậu mà hai người bọn họ đã lãng phí một đêm không ngủ. Hơn nữa sau tất cả những chuyện đã xảy ra tối nay, Dư Cảnh Thiên cũng cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ anh. Nếu không có sự bảo hộ của anh, cậu cũng không thể trụ được cho tới khi tìm được người,chắc sớm đã bị dọa chết ngất. La Nhất Châu có lẽ cũng không còn quá đáng ghét như vậy nữa.

Lần này người sai rõ là chính mình, nhưng anh cũng không hề trách cứ cậu. Thế nên Dư Cảnh Thiên càng áy náy, cậu muốn nói với La Nhất Châu lời xin lỗi.

" Xin lỗi anh. Thật sự thì tôi cũng không ngờ mọi chuyện thành ra như vậy, làm mất thời gian cả buổi tối của anh thành thật xin lỗi. Nhưng tôi với La Tiểu Muội thật sự không có quan hệ gì. Tôi cũng không hiểu vì sao cô ấy lại nhắn như vậy. Dù sao tôi cũng đã làm theo lời anh nói rồi. Từ nay về sau chúng ta xem như hoà, không ai nợ ai..."

Dư Cảnh Thiên nói một tràng dài, nhanh chóng đem những lời muốn nói nói xong, sau đó mới  dừng lại đợi nghe câu trả lời của anh nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy La Nhất Châu trả lời.

Dư Cảnh Thiên mới quay đầu lại nhìn thử xem.

Kết quả là bị anh dọa cho nhảy lùi về sau vài bước. Tuy đã có kinh nghiệm nhưng cậu vẫn bị anh dọa cho giật cả mình, chỉ là chưa tới nỗi lại hét thất thanh như lúc nãy.

Bà nó, La Nhất Châu lúc nào thì mang theo mặt nạ quỷ của Tiểu Liên về vậy!!!

Cái gì mà hòa với cả không hòa. 

Sau khi lại bị anh chơi một vố, Dư Cảnh Thiên quyết định đem những lời lúc nãy rút lại hết. Tên họ La này vẫn đáng ghét như vậy, một chút hảo cảm mới tích góp được, thoáng chốc bay sạch.

Lẽ ra lúc nãy cậu nên dứt khoát bóp chết anh, cùng lắm thì cả hai cùng làm quỷ!!!

La Nhất Châu buồn cười nhìn biểu tình kinh sợ trên mặt Dư Cảnh Thiên, có chút tiếc nuối vì lần này chưa đem cậu dọa khóc được, cậu cũng không chạy tới ôm lấy anh như lúc nãy.

"Bây giờ mới tính là hòa!" La Nhất Châu gỡ mặt nạ trên mặt xuống, mỉm cười nhìn cậu.

--------------

La Tiểu Muội đợi cả tối, cuối cùng không đợi được tin tức của anh trai và Tony mà lại đợi được một tin buồn khác, khiến cô quên mất việc mình phải nói với La Nhất Châu chuyện của Dư Cảnh Thiên.

Anh trai về lúc nào cô cũng không biết.

La Tiểu Muội nằm trong chăn, khóc nguyên một đêm.

Cô vậy mà thật sự thất tình rồi!

*************

Tui là nữ quỷ đây :v

Tui "nguyền rủa" La Nhất Châu và Dư Cảnh Thiên bên nhau mãi mãi!

Không xa, không rời, tuyệt đối HE nha!

Tính kiếm mặt nữ quỷ chèn vô cho có khí thế mà toàn hình gì đâu á, tui còn không sợ nữa chứ nói gì tới mấy bồ =)))))))))))))))) Đành thôi, hẹn dịp khác nhe!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net