(7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Nhất Châu kinh ngạc phát hiện ra ảnh hưởng của Dư Cảnh Thiên đối với La Tiểu Muội là không nhỏ.

Kể từ sau khi cậu cùng La Tiểu Muội nói lời chia tay, tinh thần con bé trở nên sa sút hẳn.

Nửa đêm, La Nhất Châu xuống bếp uống nước thế mà lại thấy La Tiểu Muội ở phòng khách, cuộn tròn trên sô pha khóc. Có lẽ cô sợ bố mẹ và anh trai nghe thấy tiếng khóc nên trốn xuống dưới, một mình chịu đựng.

La Nhất Châu nhìn bóng dáng cô đơn của em gái cùng âm thanh nức nở phát ra từ sau ghế, vô cùng đau lòng, nhưng lại càng quyết tâm hơn. Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, đau dài không bằng đau ngắn. La Tiểu Muội nên kiên cường đón nhận việc này.

La Nhất Châu xoay người lên lầu xem như không thấy.

Sáng sớm hôm sau, La Tiểu Muội quả nhiên thức dậy với đôi mắt đỏ hoe, sưng húp. 

La Nhất Châu không biết tối qua có phải con bé đã thức khóc cả đêm hay không. Anh giả vờ hỏi có chuyện gì, nhưng La Tiểu Muội chỉ lắc đầu không nói, đuôi mắt còn thấp thoáng nước mắt.

Bình thường La Tiểu Muội rất thích ăn đồ ăn anh trai nấu, mỗi lần anh làm cơm, cô đều ăn nhiều hơn vài bát. Thế nên La Nhất Châu vì muốn an ủi em gái, hôm nay mới quyết định xuống bếp nấu mấy món mà cô thích ăn. Nhưng La Tiểu Muội chỉ động đũa vài cái rồi không dùng thêm nữa.

"Anh, em hơi mệt, em lên phòng trước." La Tiểu Muội cúi đầu, nhỏ giọng nói với anh trai, sau khi anh gật đầu đồng ý mới thất tha thất thểu đi lên lầu.

La Nhất Châu nhìn bộ dạng ủ rũ của con bé muốn nói lại thôi. Vẫn là nên cho con bé thời gian, vết thương dù có sâu tới đâu sớm cũng có ngày lành lại.

.

.

.

La Nhất Châu vốn định tiếp tục làm lơ các biểu hiện gần đây của La tiểu Muội. Nhưng cuối cùng anh không thể cứ vậy mà cho qua được.

La Nhất Châu gọi em gái qua nói chuyện.

Đã bao lâu rồi hai anh em bọn họ không tâm sự với nhau. Lúc nhỏ có chuyện gì em gái cũng trước tiên nói cho anh, nhưng sau hai năm xa cách, có quá nhiều thứ đã thay đổi, anh không còn là anh trai mà cô tin tưởng nhất có thể chia sẻ mọi chuyện nữa rồi.

La Nhất Châu nhìn em gái ngồi đối diện, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, cảm thấy có chút mất mát, em gái đã lớn thật rồi, đã trở thành thiếu nữ, không còn là con nhóc tóc cột hai bên trước lúc anh đi còn kéo áo khóc nhè không cho anh trai rời khỏi cô nữa rồi.

Nghĩ tới lúc còn nhỏ, giọng điệu của anh bất giác mềm mỏng hơn hẳn.

"Mấy ngày nay em tâm trạng không tốt, là vì cùng Dư Cảnh Thiên chia tay sao?"

La Tiểu Muội biết ngay anh trai sẽ hỏi chuyện vì sao mấy ngày nay cô lại như vậy, đang không biết làm sao giải thích với anh. Thì lại nghe La Nhất Châu nhắc tới Dư Cảnh Thiên.

Cô mới giật mình nhớ tới tin nhắn anh Tony nhắn cho mình mấy ngày trước, cô đã quên nói với anh trai. Vậy mà anh biết rồi? Lại còn thật sự cho rằng hai người bọn họ từng quen nhau?

La Tiểu Muội nghĩ kỹ lại, hình như anh trai cũng từng dò hỏi qua có phải cô đang cùng Tony qua lại với nhau không, La Tiểu Muội lúc đó phủ nhận quá, nhưng cũng không giải thích rõ ràng, bởi vì cô cho rằng anh trai đơn thuần chỉ là tùy tiện hỏi qua, không lẽ cho tới bây giờ anh vẫn cho rằng hai người bọn họ đang quen nhau?

"Không có. Em với Tony thật sự không phải quan hệ yêu đương như anh nghĩ. Em thật sự xem anh Tony như là anh trai, anh ấy cũng không có ý này."

La Tiểu Muội quyết định đem mọi thứ làm rõ, tránh để cho anh trai tiếp tục hiểu lầm.

"Thật sự?"

"Là thật."

La Nhất Châu hiểu lầm Dư Cảnh Thiên và La Tiểu Muội yêu nhau đã một thời gian dài. Còn vì chuyện này không ngừng tìm Dư Cảnh Thiên phiền toái mấy lần. La Tiểu Muội đúng là cũng từng nói với anh hai người bọn họ không phải loại quan hệ đó, nhưng biểu hiện của con bé lúc đó lại vô cùng chột dạ. La Nhất Châu mới cho rằng em gái giấu anh, không muốn để anh biết, nên lại càng tin là thật. Thế nên lúc nhận được tin nhắn phản hồi của em gái anh thật sự đã cho rằng bọn họ đúng là đang lén lút qua lại sau lưng anh.

Nhưng trước lúc ra về Dư Cảnh Thiên lại nói với anh rằng hai người không có gì, cậu cũng không hiểu vì sao La Tiểu Muội lai nhắn lại như vậy. Lúc đó cậu nói rất chân thành không giống nói dối nên anh đã quyết định tin Dư Cảnh Thiên nói thật. Nếu thế thì La Tiểu Muội không nên mang dáng vẻ thất tình này mới đúng. Bây giờ con bé cũng nói rõ là không phải. Vậy lý do thật sự khiến em gái khó chịu mấy hôm nay là gì?

"Vậy mấy ngày nay em là làm sao vậy?"

"Bạn em gặp chút chuyện, em rất muốn giúp mà không giúp được, nên có chút khó chịu..." La Tiểu Muội lấp liếm nói dối cho qua. Không biết anh trai có tin không?

La Nhất Châu đương nhiên không tin, bạn bè quan tâm nhau là chuyện bình thường, nhưng vì chuyện của bạn mà có thể khóc tới như vậy, không thiết ăn uống. "Người bạn" này cũng quá có phân lượng rồi.

"Bạn em gặp chuyện gì? nói ra thử xem, biết đâu anh có thể giúp được." La Nhất Châu dịu dàng hỏi, ánh mắt chăm chú không bỏ qua bất cứ biểu tình nào không tự nhiên trên mặt em gái. Người bạn mà cô nói có lẽ cũng chính là cô.

La Tiểu Muội xua tay, chột dạ quay đầu không dám nhìn thẳng anh.

"Việc gia đình thôi ạ, không tiện nói ra. Anh cũng không giúp được đâu."

Em gái không nguyện ý nói cho anh biết thì cho dù anh có tiếp tục truy hỏi nữa cũng không có kết quả. La Nhất Châu quyết định anh sẽ tự điều tra.

La Tiểu Muội ở trường học đã gặp chuyện gì? Người bạn mà cô nói rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không? La Nhất Châu quyết định phải tìm hiểu rõ chuyện này, có điều chuyện phát sinh ở trường học anh không thể nào biết được, phải chăng nên hỏi thăm vài người bạn của con bé, có điều bạn bè của La Tiểu Muội bây giờ đa số anh đều không quen. 

La Nhất Châu đột nhiên nghĩ tới một người, có lẽ người đó có thể giúp được anh. Có điều không biết cậu ta có chịu giúp mình hay không?

Vậy nên tin nhắn đầu tiên mà La Nhất Châu nhắn cho Dư Cảnh Thiên có nội dung như sau.

"Có thời gian không, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Dư Cảnh Thiên đang ở nhà nằm trên giường chơi game liền nhận được tin nhắn của anh.

Là tên họ La!!!

La Nhất Châu lúc nào thì nằm trong danh sách bạn bè của cậu thế này!?

"Bạn tốt"?! Cậu với anh á?????????

Dư Cảnh Thiên vô cùng kinh ngạc, kể từ ngày cậu đem mọi chuyện giải thích rõ ràng với anh. Hai người bọn họ đã không còn dính dáng gì tới nhau nữa. Dư Cảnh Thiên đã cố tình quên đi sự tồn tại của người này, cũng không thèm để ý đến các ân oán lúc trước của bọn họ nữa. Cho dù có vô tình gặp nhau trước cửa, cậu cũng làm như không thấy, xoay người đi thẳng. Anh cũng không có phản ứng gì.

Lần này anh lại làm sao nữa? Anh ta có chuyện gì muốn nói với cậu cơ chứ? Tuy không biết La Nhất Châu có mục đích gì, nhưng Dư Cảnh Thiên đột nhiên có dự cảm không lành, từ ngày dính tới tên họ La này không có gì là tốt đẹp cả. 

Dư Cảnh Thiên quyết định làm như không thấy, còn đang chơi dở tay chưa có thời gian đem anh kéo đen.

Thì tin nhắn tiếp theo của La Nhất Châu đã tới.

"Không rảnh cũng không sao, tôi qua nhà tìm cậu."

Dư Cảnh Thiên :"..." Muốn nói bố mẹ chuyển nhà đi quá! 

Không được! Từ nhỏ gia đình cậu đã chuyển đi rất nhiều nơi. Khó khăn lắm mới ở được một nơi lâu như thế, còn quen được nhiều bạn tốt như vậy, không được, cậu không nỡ từ bỏ tất cả chỉ vì tên họ La đáng ghét kia. Thôi thì ráng nhẫn nhịn nhìn mặt anh ta thêm mấy tháng nữa vậy, sớm muộn gì anh ta cũng phải về lại Đơn vị thôi.

"Làm sao?" Dư Cảnh Thiên out game, nhắn lại.

"Có chút chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ."

" Tôi không giúp được đâu. Tôi làm chuyện gì hỏng chuyện đó. Anh thấy rồi đó, ngay cả chuyện "báo thù" anh tôi cũng đâu có làm được."  Dư Cảnh Thiên ngay cả hỏi là chuyện gì cũng không thèm hỏi, trực tiếp từ chối. Thái độ cậu rõ ràng như vậy, hy vọng anh biết khó mà lui.

La Nhất Châu đọc xong tin nhắn Dư Cảnh Thiên vừa gửi, khóe môi không tự giác cong lên. Cậu nhóc này đúng là vẫn còn ghi hận chuyện mấy ngày trước đây mà. Đúng là thù dai thật!

"Không sao việc này so với chuyện "báo thù" tôi thì dễ làm hơn nhiều, không cần vận dụng trí não, như cậu vẫn làm được." 

La Nhất Châu vô cùng nhàn nhã nhắn lại, cũng không vội đem mục đích nói rõ ràng, tuy có chuyện cầu người nhưng vẫn không quên chọc ghẹo đối phương vài câu, chỉ cần tưởng tượng đến dáng vẻ tức tối, phồng mang trợn má của người nọ là đã cảm thấy thú vị.

Dư Cảnh Thiên nhẫn nhịn, không được tức giận, không được tức giận, để xem anh ta rốt cuộc muốn nói gì.

"Chuyện gì?"

"Giúp tôi thu thập thông tin bạn bè của em gái." La Nhất Châu ngắn gọn đem mục đích của anh rõ ràng nói cho cậu. Còn về lý do anh không đề cập tới, chuyện như vậy vẫn là gặp mặt nói chuyện thì phương tiện hơn.

La Nhất Châu anh đây là xâm phạm quyền riêng tư của người khác đó! Cậu mới không tiếp tay cho anh làm việc xấu đâu. Dư Cảnh Thiên lập tức nhắn lại.

"Không được." 

"Chuyện lần trước ở khu đất trống... lúc đó cậu vẫn chưa cảm ơn tôi đâu." La Nhất Châu quyết định nhắc lại chuyện cũ, đánh lá bài tình cảm, dù hình như ... sau khi cậu bị anh dọa thì cũng chả còn sót lại chút tình cảm nào.

"Cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà anh! Lần đó anh đưa ra điều kiện, tôi đã làm theo rồi còn gì."

Dư Cảnh Thiên đọc tới tin nhắn này thật sự liền không thể tiếp tục nhắn tiếp được nữa. Đã biết được mục đích của anh, cũng không cần tiếp tục cùng người này liên hệ nữa. Dư Cảnh Thiên nhanh tay kéo anh vào danh sách đen. Muốn đem chuyện lần trước uy hiếp cậu? Tên họ La này mưu mô thật sự!!! Trước khi anh kịp nhắn tin tiếp theo uy hiếp cậu, Dư Cảnh Thiên quyết định chặn anh luôn. Cho anh tức chết!

Dư Cảnh Thiên đắc ý ngửa đầu lên trời cười lớn, trước mặc kệ tiếp theo anh ta sẽ làm gì, cứ tạm thời giải tỏa cục tức này cái đã.

La Nhất Châu sau khi bị chặn, không thể tiếp tục nhắn tin cho Dư Cảnh Thiên được nữa. 

Anh cũng không sang nhà tìm cậu như đã nói.

Dư Cảnh Thiên cả ngày thấp thỏm không yên chỉ sợ trong lúc cậu ra ngoài tên họ La lại sang nhà cậu đem chuyện hôm đó kể cho bố mẹ cậu nghe, nên không dám đi đâu. Cuối cùng cho đến hết ngày hôm đó anh cũng không hề xuất hiện, Dư Cảnh Thiên đúng là có chút bất ngờ, lương tâm của anh ta sau một thời gian dài bỏ nhà ra đi cuối cùng cũng tìm được đường trở về rồi à? Không qua nhà cậu cáo trạng nữa?

Nhưng mà mấy ngày sau Dư Cảnh Thiên liền biết được lý do. La Nhất Châu không hề thay đổi, anh chỉ là đổi cái biện pháp làm phiền cậu mà thôi.

Sáng sớm, Dư Cảnh Thiên như thường lệ dắt RouRou ra cửa chạy bộ. Nhìn thấy bóng người đứng ở nhà đối diện, cậu liền đen mặt, quả nhiên anh vẫn không buông tha cho mình.

"RouRou mau chạy, mau chạy. Anh ta lại tới nữa."

RouRou cũng nhìn thấy La Nhất Châu nó không những không chạy còn hướng về phía La Nhất Châu không ngừng vẫy đuôi.

Dư Cảnh Thiên đau khổ đỡ trán. Ừ nhỉ, cậu thế mà quên mất RouRou sớm đã nhận giặc làm cha rồi.

"Trùng hợp thật lại gặp nhau rồi"

Nhìn gương mặt cười hì hì của anh, Dư Cảnh Thiên vô cùng ảo nảo, vì để tránh đụng mặt anh, cậu đã đi muộn hơn thường ngày những ba mươi phút. Anh ta còn dám nói trùng hợp, rõ ràng là đang cố tình đợi mình.

"Anh muốn nói chuyện gì?"

----------------

Ở trường, mọi người đều đang đồn Dư Cảnh Thiên đang được người theo đuổi.

Chuyện Dư Cảnh Thiên được người theo đuổi vốn đâu có gì lạ. Cậu ấy ở trường vốn cũng rất nổi tiếng, rất nhiều nữ sinh thích thầm cậu. Người dũng cảm tỏ tình, can đảm theo đuổi cũng có, nhưng sau khi bị từ chối thì cũng không ai kiên trì nữa cả.

Nhưng cái người đang theo đuổi Dư Cảnh Thiên này lại vô cùng kiên trì, nghe nói còn không phải là nữ sinh trường bọn họ. Mỗi ngày đều làm cơm nhờ Tôn Diệc Hàng mang cho cậu ấy. Còn về phần vì sao Diệc Hàng, Tiểu Liên, Tiểu Muội cũng có phần thì mọi người thật sự cũng không sao hiểu được, không lẽ là yêu ai yêu cả đường đi. Không chỉ làm cơm, cô gái đó còn vô cùng tri kỷ mỗi lần sau khi kết thúc tiết thể dục, sẽ nhờ Tiểu Liên mua nước đặt sẵn trên bàn cho cậu.

Nói thật dù còn chưa gặp mặt, nhưng mọi người đều bị tấm chân tình của cô gái cảm động đến rồi. Chỉ trừ Dư Cảnh Thiên, cậu không chỉ không cảm động, còn vô tình phiền chán. Chỉ cần nghe Tiểu Liên, Tiểu Hàng nhắc đến cái này cái kia là người nọ nhờ mình đưa cho cậu, Dư Cảnh Thiên liền lập tức đem thứ đó vứt vào sọt rác. Phần cơm của mình cũng không ăn, chia cho bọn Thập Thất, Tiểu Liên khiến bọn họ chỉ mới có mấy ngày, nhưng người nào người nấy đều mập ra một vòng. 

Nhìn gương mặt say mê, sùng bái của mấy tên đằng kia đối với mấy món ăn mà La Nhất Châu nấu, Dư Cảnh Thiên vô cùng thắc mắc, không phải anh đã dùng mỹ thực thu phục được một đám tay sai rồi đó ư. Còn cần cậu làm gì nữa??? Dư Cảnh Thiên một bên dùng đũa gắp thức ăn một bên suy nghĩ lý do. Hôm đó anh có nói với cậu, La Tiểu Muội gần đây trạng thái tinh thần không tốt, hình như ở trường gặp chuyện gì đó, đêm nào cô cũng xuống phòng khách, lén lút lấy nước mắt rửa mặt...

Dư Cảnh Thiên lại gắp tiếp một miếng thịt kho tàu nữa cho vào miệng, cũng đâu có ngon lắm, vẫn thua xa thịt kho tàu mẹ cậu làm, ánh mắt thì lại chuyển tới trên người La Tiểu Muội đang đứng đằng kia nói chuyện với bọn Thập Thất.

Dư Cảnh Thiên cũng cảm nhận được La Tiểu Muội dạo này có gì đó khang khác, tuy không tận mắt thấy cô ở trường khóc lần nào, nhưng cậu cảm nhận được La Tiểu Muội dạo gần đây đúng là trở nên đa sầu đa cảm hơn hẳn.

Đó, rõ ràng là cô vừa mới đứng đó cùng bọn Thập Thất cười đùa xong, bây giờ thì lại đang vô cùng tức giận đem Thập Thất đánh đến thiếu sống thiếu chết.

Này cũng không thể trách La Tiểu Muội được, không phải cô quá đa sầu đa cảm mà là Thập Thất quá gợi đòn. Cậu ta bị mấy món ăn của anh trai mê hoặc, muốn trở thành "chị dâu" của cô, nhưng mà lại lực bất tòng tâm, thế nên mới chuyển sang "dòm ngó" vị trí em rể của anh. Đương nhiên liền bị La Tiểu Muội dùng hộp bút đánh cho giấc mộng vỡ tan rồi. 

La Tiểu Muội vô cùng phẫn nộ, muốn đem chuyện Thập Thất có ý định trở thành "chị dâu" của mình mách cho anh Tony, kết quả nhìn qua thì thấy Dư Cảnh Thiên đang ngồi bên đó vẻ mặt hưởng thụ ăn hết thịt kho tàu yêu thích của cô.

Không phải anh Tony nói không đói hay sao, "miệng nói không nhưng thân thể thì lại rất thành thật" La Tiểu Muội tự nhiên nhớ tới câu này, đúng là thật thích hợp dùng trong hoàn cảnh này mà. La Tiểu Muội len lén lau nước mắt trong lòng, xem ra ngày anh trai của cô sắp tu thành chính quả sẽ không còn xa nữa.

Buổi chiều, sau khi tan học, Dư Cảnh Thiên cùng Đồng Học A cùng ra về. Hai người vừa đi vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Sắp tới 30 năm kỷ niệm thành lập trường, lớp của bọn họ cũng sẽ có tổ chức vài hoạt động, Dư Cảnh Thiên đang vô cùng nghiêm túc lắng nghe Đồng học phổ biến các chương trình sắp diễn ra thì đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai cửa các nữ sinh xung quanh.

"Trời ơi, đẹp traiiiiiiii quá!"

Dư Cảnh Thiên ngượng ngùng cười cười, có chút xấu hổ. Thật là, mỗi lần cậu đi đến đâu đều nghe thấy tiếng gào thét của nữ sinh. Tuy đã quá quen rồi nhưng vẫn thấy vô cùng ngại.
Dư Cảnh Thiên quay sang muốn nói xin lỗi với người bên cạnh, nhưng chưa kịp nói thì Đồng Học A đã cắt ngang câu nói của cậu.
"Dư Cảnh Thiên, người đó là bạn của cậu hả?"
Dư Cảnh Thiên theo ánh mắt của cô quay lại nhìn về phía cổng liền đen mặt.
"Không, là chủ nợ của tớ."
Dư Cảnh Thiên tự cho rằng mối quan hệ giữa La Nhất Châu và cậu bây giờ là mối quan hệ giữa con nợ và chủ nợ. Chỉ có con nợ mới trốn tránh, đen mặt khi nhìn thấy chủ nợ tới cửa. Cũng chỉ có chủ nợ dù đã bị con nợ trốn tránh, mà vẫn bám riết không tha.

Đúng, chắc kiếp trước mình nợ anh ta rất nhiều tiền, nên kiếp này cậu đi đâu anh cũng xuất hiện. Đúng là âm hồn không tan!!!

La Nhất Châu cuối cùng cũng đợi được Dư Cảnh Thiên, nhìn thấy cậu từ xa đi tới bên cạnh còn có một nữ sinh, hai người vừa đi vừa nói chuyện. Không biết cô gái nói gì, Dư Cảnh Thiên chuyển tầm mắt nhìn về bên này.

Thấy cậu nhìn về phía anh, La Nhất Châu cười tươi như hoa, vẫy vẫy tay chào cậu sau đó thành công thấy cậu đen mặt quay đi chỗ khác.

Tôn Diệc Hàng cũng nhìn thấy Dư Cảnh Thiên, cậu không ngừng vẫy vẫy tay gọi Tony.
"Nhanh lên, anh trai của La Tiểu Muội đứng đây đợi cậu lâu lắm rồi đó."
Thập Thất quay sang gõ cái bộp vô đầu Diệc Hàng, anh trai của La Tiểu Muội là cái quỷ gì hả, từ nay về sau anh ấy là "chị dâu" của chúng ta.

Tôn Diệc Hàng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Thập Thất. Tên này bị La Tiểu Muội đánh đến nỗi ngốc rồi hả, một lát thì đòi làm chị dâu của La Tiểu Muội, một lát lại đòi làm em rể của La Nhất Châu, bây giờ lại bắt cậu gọi anh trai của La Tiểu Muội là chị dâu. 

Tôn Diệc Hàng bị cậu làm cho rối não.

"Thập Thất cậu làm gì có anh trai, không phải cậu là con một à?"

"Ai nói với cậu tớ không có, tớ mới nhận Tony làm anh trai nuôi đó."

"Cái gì? Chuyện từ khi nào sao tớ không biết???"

"Mới lúc nãy." Từ lúc nhìn thấy gương mặt tươi cười của anh trai La Tiểu Muội dành cho Tony, cậu liền quyết định từ lúc này nhận Tony làm anh trai nuôi. Mỹ thực ơi~ ta đến đây!

Dư Cảnh Thiên bỏ qua hai kẻ đang đứng thầm thì to nhỏ đằng kia, nhanh chóng chạy lại, kéo La Nhất Châu qua một bên nói chuyện. Cậu chỉ sợ bị đồng học ở trường bắt gặp, phát hiện ra anh chính là "nữ sinh" đang theo đuổi cậu mấy ngày nay.

"Anh có thể tha cho tôi không?"

"Chuyện lần trước tôi nói, cậu suy nghĩ tới đâu rồi."

"Tôi đồng ý!" Nói thật Dư Cảnh Thiên chẳng suy nghĩ gì cả, mấy ngày nay cậu thật sự là chịu đủ dày vò rồi.
-----------------
La Nhất Châu ở nhà đợi tin tức của Dư Cảnh Thiên. Quả nhiên không lâu sau đó thì đã nhận được tin nhắn của cậu. Dư Cảnh Thiên chụp màn hình điện thoại gửi qua cho anh.
La Tiểu Muội đăng trong vòng bạn bè.
Ngày mai, là cơ hội cuối cùng cô muốn thử một lần nữa. Kèm tấm ảnh vé vào cổng khu vui chơi.

Dư Cảnh Thiên : Ngày mai, bọn họ gặp nhau!!!

La Nhất Châu: Thì ra cậu thường lén sử dụng điện thoại trong giờ học. Chúng ta cũng đi!

Dư Cảnh Thiên: Anh biết cái gì gọi là trọng điểm hay không hả.

Dư Cảnh Thiên chỉ đọc đến câu đầu, không để ý đến đoạn sau, đến lúc nhìn thấy"Chúng ta cũng đi", thật sự là cmn cạn lời. Cậu mới đúng là người không chú ý tới trọng điểm.

Dư Cảnh Thiên: Sao lại là chúng ta??? Anh đi một mình đi!

La Nhất Châu: Cậu thấy ai một mình đi khu vui chơi bao giờ chưa.

Dư Cảnh Thiên: Bộ anh không có bạn bè nào khác hả? Mà một mình đi công viên giải trí thì có sao đâu. Tuy là người bình thường thì không ai làm thế cả. Nhưng anh La đây đặc biệt hơn người, anh có đi một mình tôi cũng không thấy có gì kỳ quái hết.

La Nhất Châu: Không có người khác, chỉ có mỗi cậu.

La Nhất Châu ngồi ở phòng khách, lưng tựa vào ghế, nhàn nhã lật từng trang sách, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào điện thoại không rời, cậu không trả lời, không lẽ nhắn tin trong giờ học bị phát hiện rồi?

Đến khi anh cho rằng cậu cứ như vậy mà trốn mất thì Dư Cảnh Thiên nhắn lại. 

La Nhất Châu nhìn dòng chữ "Cái này tính giá khác!" mỉm cười, này xem như đồng ý rồi.

------------------

Hai đứa nhóc bên này hết được đi nhà ma thì lại sắp được đi công viên giải trí. Trong khi hai anh em bên kia cả ngày chỉ ru rú ở Đại Xưởng tập luyện các thứ các kiểu =)))))))))))))

Ôi tội con tôi quá,

Thôi thì đừng ghen tị, mất cái này được cái kia. Hai đứa bên này chắc còn lâu mới có cảnh ôm hôn các thứ được như bên kia :vvv

Vì Tony bên này hơi bị thẳng đấy :v
"Thanh Xuân Có Bạn" là em Thiên trước thích anh Châu. Nên bên này đổi ngược lại xíu hen :v Quýt làm thì Cam chịu =)))))))))








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net