05.07.18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện cũng rất lâu rồi, trong một lần dạo công viên, tôi đã thấy một đứa trẻ tặng quà cho những đứa trẻ khác, cũng chẳng rõ hôm ấy là dịp gì. Đứa trẻ ấy tặng cho mỗi người những món quà khác nhau, tôi có thể đoán phần nào giá tiền của chúng.

Trong số đó có một đứa bé trông có vẻ nhà cũng giàu, khi nó nhận được quà thì lại bình phẩm rằng: "Món quà gì đâu mà bèo thế? Chẳng có ý nghĩa gì hết!". Lại có một đứa bé khác nhận lấy món quà của mình rồi lại rối rít, vui mừng vô cùng, nó luôn miệng nói: "Cảm ơn bạn nhé!" như thể lần đầu nó được người khác tặng quà. Những đứa bé còn lại cũng vui mừng nhận lấy những món quà ấy, chúng cũng cảm ơn nhiều lắm, nhưng giấu niềm vui trong nụ cười và ánh mắt.

Khi tôi để ý kĩ từng món quà mới thấy, chúng là: cái cây nhỏ, chiếc vòng từ thân thảo kết với hoa, hòn đá lấp lánh như pha lê,... Thầm tự hỏi rằng quà tặng là thứ để truyền đạt tấm lòng của người tặng đến người nhận nó, cớ sao phải quan tâm đến giá trị vật chất của nó, rồi phán xét này nọ? Ý nghĩa của nó là vậy đấy, thế sao đứa bé ấy lại bảo không có ý nghĩa gì? Tôi lại tiếp tục quan sát xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì thấy đứa trẻ tặng quà ấy có vẻ hơi buồn vì lời nói đó của bạn mình, nhưng thoáng chốc lại trò chuyện vui vẻ với mọi người như thể không có chuyện gì xảy ra.

Không biết sao lúc đó tôi lại đến và thử nói an ủi nó và nhắc nhở đứa bé kia. Tội nghiệp nó, hỏi ra mới biết nó đã để dành tiền ăn vặt để mua quà tặng các bạn mình nhằm tạo sự bất ngờ cho các bạn, thế nhưng nó lại được nhận về một lời nói như cứa tim ấy. Mấy đứa trẻ khác có vài đứa cũng cùng an ủi và trách móc đứa kia.

Có vẻ đó là một kết thúc có hậu cho một câu chuyện có thật không có một kết thúc có hậu.

P/s: Sau đó đứa bé ấy đã xin lỗi nó, và có thể hai đứa lại nói chuyện vui vẻ với nhau.

(03.07)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net