Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nhìn hắn ngủ say bên cạnh tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng không buông lòng ấm áp không thôi.

- Con cái của Cung Môn đều đẹp mã thật đấy! Ta mà là nữ nhân bình thường có khi sẽ thích ngươi từ cái nhìn đầu tiên mất rồi! Chỉ tiếc là dù có thích ngươi thật cũng sẽ không thể ở bên ngươi được!

Nàng đưa tay lên vén mái tóc Cung Tam qua một bên ngắm cho rõ đường nét trên khuôn mặt hắn. Khuôn mặt Cung Tam thật sự rất đẹp. Dù nhìn từ góc độ nào cũng vô cùng hoàn mĩ. Mũi cao, môi nhỏ chúm chím như gà con. Nói nàng ngồi đây ngắm cả ngày cũng không thấy chán.

Bớt chợt lồng ngực nàng đau lên dữ dội. Hơi thở có phần khó khăn. Nàng đầu óc choáng váng đi ra khỏi phòng Cung Viễn Chuỷ đang ngủ tìm một góc khuất ho ra. Nàng dở chiếc khăn tay ra. Bên trong toàn là máu đã có phần đậm màu.

- Xem ra chu kì phát bệnh lại sắp tới nữa rồi!

____________________

Cung Viễn Chuỷ bên này ngủ dậy cũng đã xế chiều không thấy nàng đâu liền bật dậy kiếm nàng. Hắn ra đại sảnh thấy 3 người gồm nàng, Tuyết Trùng Tử cùng Tuyết Thư Đồng đang nhí nhố trò chuyện. Hắn nhìn thấy nàng gần gũi với hai người kia quá lòng sinh chút khó chịu.

- Lễ Thất Tịch thật sự rất vui nếu có dịp ta sẽ dắc hai người xuống Tiền Sơn chơi!

Nàng đang định đưa chén trà lên uống thì bị hắn cướp lấy đưa lên miệng.

- Trà ở Tuyết Cung xem ra cũng thường thôi!

- Trà này do Cung Nhị đích thân sai người đem lên cho ngươi đấy!

Hắn nghe nàng nói vậy mặt liền tỏ ý không vui. Đến ngụm trà cũng nuốt xuống không nổi. Môi mấp máy ủy khuất. Tuyết Trùng Tử cùng Tuyết Thư Đồng bên đây đưa tay áo lên bụm miệng cười. Hắn toan bỏ đi thì nàng kéo lại.

- Nào tiểu tử lớn rồi không nên giận dỗi nữa! Ngồi xuống đây, ta có chuyện hệ trọng muốn bàn đây!

- Chuyện gì!?

Hắn vẫn còn giận dỗi chưa ngồi xuống liền. Nàng buộc phải dỗ ngọt hắn hắn mới chịu ngồi xuống kế bên. Bốn người chụm đầu vào nhau nhỏ giọng.

- Hôm nay là lễ Thất Tịch đấy! Chúng ta đi chơi đi!

- Nhưng gia quy của Cung môn không cho phép bọn ta rời khỏi Hậu Sơn dù chỉ là nửa bước trừ trường hợp bất khả kháng mới có thể rời đi!

- Nếu muốn thì sẽ tìm cách! Các ngươi xem hôm nay lễ hội lớn thế này kiểu gì Chấp Nhẫn đại nhân cùng Vân Vi Sam cô nương không đi dạo phố cùng nhau đúng chứ! Chúng ta theo sau bảo vệ Chấp Nhẫn!

Hai người Tuyết Cung gật đầu ậm à ậm ừ suy nghĩ. Đợt nhiên Cung Viễn Chuỷ đập bàn một cái khiến cả bọn như sắp thần hồn phách lạc.

- Không được! Ai mà thèm bảo vệ tên khốn kiếp đó chứ! Xấu xa, đê tiện, bỉ.....

Nàng mà không lấy miếng bánh bịt miệng Cung Tam lại chắc chắn sẽ có một bản hoà âm chửi Cung Tứ dài mấy canh giờ xảy ra cho xem.

- Chuỷ Chuỷ ngoan! Tý xuống Sơn Cốc tỷ tỷ mua đồ ngọt cho ngươi!

- Miệng lưỡi xấu xa!

Hắn nói xong mắt đánh sang nơi khác tiếp tục giận dỗi. Thấy hắn không phản đối nữa nàng liền tiếp tục phi vụ rủ rê hai người Tuyết Trùng Tử.

- Hai người nghe hợp lí chứ!

- Chuyện này....

- Chấp Nhẫn đi như thế chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm rất cần đến sự giúp đỡ của chúng ta đấy!

Tuyết Thư Đồng bị lời lẽ của nàng thuyết phục rồi nhưng Tuyết Trùng Tử vẫn khá e đè.

- Thôi chúng ta đi! Tuyết Trùng Tử ngài ở lại Tuyết Cung trông nhà nhé!

- Không làm bộ nữa! Chúng ta đi!

Tuyết Trùng Tử bỏ bộ mặt nghiệm túc liền chạy theo. Bộ dáng chạy như chim cánh cụt thật sự rất dễ thương.

Trên suốt đường đi Cũng Tam vẫn cứ là giận dỗi nàng, dù nàng khều thế nào cũng không chịu nhìn nàng lấy một cái. Mãi cho đến khi nàng giả vờ té hắn mới lo lắng đỡ nàng.

- Nàng có sao không?

- Chả phải ngươi giận ta sao? Lo cho ta làm gì?

- Không giận nữa! Lên lưng ta cõng nàng!

Nàng nghe thấy thế liền xua tay.

- Không sao! Ta không sao! Ta tự đi đượ....

Chưa đợi nàng nói hết câu hắn đã cưỡng chế cõng nàng trên lưng. Nàng mới đầu còn ngọ nguậy muốn hắn thả xuống sau một hồi xém té mấy lần cũng không quấy nữa. Nàng tựa đầu vào vai Cung Tam nghịch chuông nhỏ trên đầu hắn.

- Chuông nhỏ thật dễ thương không như ai đó!

- Nàng là đang móc mẻ ta?

- Nào có! Chuỷ Chuỷ nghĩ nhiều rồi!

Vừa xuống tới Sơn Cốc nàng trực tiếp nhảy xuống khỏi lưng hắn khiến hắn tròn mắt.

- Nàng không bị thương?

- Chẳng phải ta nói với ngươi là ta không sao rồi sao?

Nàng đứng chống nạnh ra vẻ khỏe khoắn đáp hắn. Hắn nhìn nàng biết mình vừa bị nàng lừa một vố liền cau mày.

- Tiểu Bạch nàng hay lắm!

- Ngươi làm gì được ta nào!?

Hắn không nói không rằng chỉ im lặng đi theo hai người Tuyết Trùng Tử và Tuyết Thư Đồng. Nàng cũng theo sát ngay sau.

Tuyết Trùng Tử và Tuyết Thư Đồng lần đầu nhìn thấy lễ hội náo nhiệt như vậy hết sức hào hứng. Đi đến đâu cũng hỏi, thậm chí còn mém lạc mấy lần.

- Quý quan khách! Thẩy tú cầu đây! Chư vị quan khách muốn thử không?

Cả bọn còn chưa kịp đồng ý đã bị đẩy vào bên trong. Chen chúc mãi mới qua được hàng rào người để vào phía trong.

- Cô nương nào muốn làm người thẩy tú cầu tiếp theo nào? Mời bước lên mời bước lên!

Ngay lúc không ai đủ can đảm để bước lên thì Cung Viễn Chuỷ đã đẩy lưng nàng về phía trước khiến nàng bước ra giữa sân khấu.

- A vị cô nương xinh đẹp! Mời cô đến đây!

Thì ra đây là sự trả thù của Cung Tam. Nàng ném cho hắn một cặp giận dữ còn hắn cười đắc ý nhướng lông mày với nàng. Nàng miễn cưỡng tiến lên lầu cao cầm lấy tú cầu.

- Luật chơi rất đơn giản! Vị cô nương xinh đẹp đây sẽ thẩy tú cầu xuống! Vị nam nhân nào dành được tú cầu sẽ giống như một cặp trời định! Tơ Hồng kết duyên!

Hắn nghe luật xong mặt liền biến sắc. Hắn tưởng chỉ là trò chơi bình thương đâu ngờ lại thành ra đẩy nàng vào tay kẻ khác. Chưa kể không ít nam nhân thấy dung mạo nàng xinh đẹp cũng đang bàn kế sách cướp lấy tú cầu. Hắn vốn dĩ chưa từng thử qua trò này có chút lo lắng.

- Cô nương mời thẩy tú cầu!

Nàng đeo lên miếng vải bịt mắt màu trắng sau đó ném tú cầu xuống dưới. Ngay lập tức cả dàn nam nhân xông lên cướp lấy tú cầu. Thời gian nửa nén nhang trôi qua, nàng ngồi trên lầu sớm đã buồn ngủ đến mức ngáp ngắn ngáp dài rồi. Ba cái trò nối duyên này nàng cũng không phải gặp lần đầu nhưng mỗi làm dính phải đều rất phiền phức. Nàng tốn không ít thời gian để cắt đuôi người được ghép đôi với nàng. Lần này coi bộ chắc cũng sẽ vậy. Nàng đang chuẩn bị lời thoại để từ chối thì chiếc bịt mắt đã được một ai đó nhẹ nhàng cởi ra.

- Ta nói trước là ta và công tử sẽ không có gì đâu đấy!

Nàng còn không thèm nhìn mặt người kia đã quay mặt rời đi. Nào ngờ bị nắm tay kéo lại.

- Là ta!

Nàng nhìn lại thì thấy đó là Cung Viễn Chuỷ. Hắn có lẽ cũng trày đa tróc vảy không ít mới có thể lấy được tú cầu. Đến cả bím tóc trên đầu cũng đã bung ra.

- Của nàng!

Hắn dúi tú cầu vào tay nàng. Sau đó mọi người xung quanh đều vô tay tán dương. Tiếp sau đó là mấy lời sến súa nhảm nhí như ý trời đã định,.... Nàng đứng trên không nghe lọt tai nổi lời nào liền kéo tay Cung Tam chuồn đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net