Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Trùng Tử cùng Tuyết Thư Đồng thấy nàng và Cung Viễn Chuỷ lén chuồn khỏi nơi tổ chức thẩy tú cầu cũng đã rời đi theo sau.

Nàng lấy từ trong tay áo một chiếc khăn tay lau mồ hôi trên mặt hắn.

- Việc gì phải cố đến vậy? Chẳng phải ngươi chưa từng chơi qua trò này sao?

- Tại ta sợ Tiểu Bạch sẽ bị người ta mang đi mất!

- Ta mà đi được ta đã đi lâu rồi! Huynh đệ nhà ngươi quỷ kế đa đoan ta còn sợ mình đánh giá thấp năng lực của Cung môn các ngươi!

- Phải thôi! Nàng mà đi thì cả Sơn Cốc này sẽ treo đầy ảnh truy nã của nàng với tội danh cưỡng.....

Nàng vội lấy tay bịt miệng hắn lại. Không thể để Tuyết Trùng Tử cùng Tuyết Thư Đồng biết điều này được. Nàng giả vờ quan tâm đến bộ dạng lúc này của hắn để lấp liếm.

- Bím tóc ngươi bung ra rồi! Để ta thắt lại cho!

Nàng tiến sát lại gần Cung Tam thắt bím tóc nhỏ lại cho hắn. Sau đó chính trang lại y phục cho hắn.

- Xong rồi! Chúng ta đi tiếp!

4 người đi với nhau rong chơi hết mọi nẻo đường của Sơn Cốc. Gặp trò gì cũng thử qua. Cung Tam xém bị mấy tên gian thương dụ mua mấy thứ linh tinh mấy lần may mà nàng cản lại kịp. Gặp thêm hai người Tuyết Trùng Tử cùng Tuyết Thư Đồng gặp gì cũng hỏi khiến nàng chưa kịp trả lời cái này đã phải giải thích cái khác. Trông nàng có giống như là đang trông đám trẻ con Cung môn không chứ.

Đến cuối mọi người cùng tập hợp lại với nhau để thả đèn hoa đăng.

- Lần trước ngươi không thả đèn cùng ta làm ta có chút buồn đấy!

- Lần này ta thả cùng nàng. Nếu nàng muốn ta có thể mua cả xe bán đèn hoa đăng để thả bù cho lần trước cũng được!

- Không cần! Một cái là đủ rồi! Ngươi ghi điều ước lên đèn đi!

Hắn lấy viết viết lên điều ước của mình. Nàng muốn đọc hắn cũng sống chết không cho.

- Ta xem một chút thôi!

- Không được! Tuyệt đối không được!

Nàng không xem được chữ gì cũng đành chấp nhận không tò mò nữa.

- Nàng không viết điều ước sao?

- Ta vốn dĩ đâu tin vào mấy thứ này!

- Thế mà nàng lại bảo ta viết!

- Ai bảo Chuỷ Chuỷ dễ lừa như thế chứ!

Nàng đưa tay lên nhéo nhẹ má Cung Tam. Hắn không giận dỗi thậm chí còn đưa tay lên vuốt lấy tóc nàng.

- Ta dễ lừa nên mới bị một nữ nhân như nàng thu hút đấy!

Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng. Ánh mắt lưu luyến không dứt. Dưới ánh đèn vàng mang chút sắc đỏ của hoa đăng. Nàng và hắn cứ mãi nhìn nhau đắm đuối cho đến khi nghe thấy tiếng Tuyết Trùng Tử reo lên vì thấy pháo hoa mới thoát khỏi trạng trái đó. Nàng cùng hắn thả đèn hoa đăng bay lên sau đó tụ họp lại chỗ hai người Tuyết Cung cùng ngắm pháo hoa. Pháo hoa đầy màu sắc trên bầu trời đẹp đến mĩ miều cùng với đèn hoa đăng nhuộm đỏ cả một vùng trời tạo ra một khung cảnh thơ mộng khó tả. Chỉ là khung cảnh dù đẹp đến thế nhưng trong mắt Cung Viễn Chuỷ không gì có thể đẹp bằng đôi mắt của nàng.

- Ngươi nhìn xem pháo hoa đó có hình thỏ kìa!

Nàng quay qua thấy hắn đang nhìn nàng liền đưa tay lên mặt.

- Mặt ta dính gì à?

- Không có! Ta ngắm pháo hoa tiếp nào!

Cung Tam phải công nhận là hắn sống 18 năm trên cuộc đời. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy vui vẻ ấm áp đến thế. Hoá ra thế gian luôn đẹp như vậy. Giá mà hắn gặp nàng sớm hơn thì có lẽ cuộc đời hắn sẽ không phải sống trong sự cô độc nơi Cung môn. Giờ đây ngoài trừ Cung Thượng Giác còn có cả nàng bên cạnh hắn.

- Tiểu Bạch! Cảm ơn nàng!

- Vì điều gì?

- Vì đã xuất hiện trong cuộc đời ta!

Nàng nhìn Cung Tam cười sau đó đưa tay lên búng nhẹ lên trán hắn một cái.

- Xem ra ngươi đọc phải mấy loại tiểu thuyết cẩu huyết mà ăn nói nhăng cuội rồi!

Hắn cũng nhận ra điều mình vừa nói có chút sến sẩm nên liền xua tay.

- Xem như ta chưa nói gì đi!

Nàng và hắn lại tiếp tục đùa giỡn ngắm pháo hoa. Nàng đâu biết một màn vui chơi đầy vui vẻ này của nàng đã bị kẻ mặc y phục đen lần trước nhìn thấy hết.

- Ta nhớ rồi! Thì ra là ngươi A Bạch! Xem ra ngươi hạnh phúc phết nhỉ?

__________________

Sau màn pháo hoa lễ Thất Tịch cuối cùng cũng đã kết thúc. Mọi người bắt đầu dọn hàng quán về. Nàng cùng 3 người kia cũng nhanh chóng trở về Hậu Sơn Tuyết Cung. Vừa trở về đã nhìn thấy Cung Thượng Giác đang đứng khoanh tay ở sảnh Tuyết Cung chờ.

- Ca ca sao huynh lại đến đây!

- Ta sợ Tuyết Cung băng tuyết quanh năm đệ lạnh nên mang lên ít y phục giữ ấm. Nào ngờ biết được tài nghệ rủ rê của Bạch y cô nương quả thật là cao siêu. Còn có thể lôi kéo một người kiên định như Tuyết Trùng Tử rời Hậu Sơn xuống Sơn Cốc chơi Thất Tịch đấy!

Nàng bối rối đánh mắt qua chỗ khác vì bị nói trúng tím đen. Cung Viễn Chuỷ thấy ca ca hắn có chút nổi giận nên liền đứng ra nói đỡ cho nàng vài lời. Cung Thượng Giác cũng thương Cung Tam nên hắn cũng không trách cứ gì nàng nữa.

- Mọi người vào nghỉ ngơi đi! Ta cùng ca ca trò chuyện một chút.

- Trà ở kia! Hai vị chuyện trò vui vẻ!

Sau khi mọi người đi hết. Cung Thượng Giác mới đưa tay lên tóc đệ đệ gỡ cái nơ hình thỏ xuống cho hắn.

- Viễn Chuỷ đệ đệ thích mấy thứ này sao?

Cung Tam liền chối.

- Không có! Đệ làm gì đeo mấy thứ này chứ!

Đột nhiên hắn nhớ lại lúc mà nàng thắt lại bím tóc cho hắn. Chắc hẳn là nàng đã kẹp lên cho hắn ngay lúc đó mà hắn không biết gì đi hết từ chỗ này đến chỗ khác dưới Sơn Cốc Cựu Thần.

- Tiểu Bạch! Nàng ấy lại dám chơi đểu ta!

Cung Thượng Giác sau khi biết hắn đeo thứ "dễ thương" này đi khắp Sơn Cốc không nhịn nổi mà ôm bụng cười.

- Ca ca đừng cười nữa!

- Được rồi! Không cười nữa! Thế quả tú cầu kia là thế nào!?

Hắn kể lại chuyện lúc nãy mình trầy da tróc vảy như thế nào để lấy được tú cầu cho nàng.

- Đệ trao tú cầu cho cô ấy?

- Đúng thế! Có chuyện gì sao?

- Nam nhân trao tú cầu cho nữ nhân có nghĩa là cầu hôn người đó đấy!

Nghe Cung Thượng Giác nói xong mặt Cung Tam liền đỏ lên đến mắt thường còn nhìn thấy.

- Nàng ấy chắc cũng biết là đệ không biết ý nghĩa của trò thẩy tú cầu nên mới nhận lấy nó! Đệ không cần xấu hổ!

Cung Tam tuy được Cung Nhị an ủi nhưng mặt vẫn đỏ bừng bừng. Thậm chí hắn cả tối nằm trong chăn nhớ lại lời ca ca hắn nói vẫn cứ lăn qua lăn lại xấu hổ lấy chăn che mặt.

- Nữ nhân xấu xa! Là tại nàng nên ta mới xấu hổ thế này!

Nàng bên kia đang ngủ đột nhiên hắt xì một cái.

- Ai còn nói xấu mình giờ này sao!? Thôi kệ vậy!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net