Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tam nói đúng quá khiến nàng chột dạ mà đi lên trước. Hắn lại tưởng nàng giận nên liền chạy lẽo đẽo theo sau.

- Được rồi! Ta nói ta nói!

Nàng dừng chân, quay lại nhìn vào hắn.

- Nói đi!

- T-ta chỉ là thắc mắc là nàng đã thực sự khỏi Mê Hồn chưa mà thôi!

Nàng thở dài đưa tay lên day day trán. Còn tưởng hắn muốn có điều gì khó nói lắm nào ngờ lại vì chuyện này mà bận tâm mấy ngày trời.

- Nếu ngươi không tin thì tự mình kiểm nghiệm đi!

Nàng đưa tay chỉ chỉ lên môi mình. Hắn thấy vậy liền quay đi ngại ngùng.

- Loại chuyện này....

- Vậy tức là ngươi tin rồi nhé!

- Khoan đã!

Nàng toan đi tiếp thì bị hắn nắm lấy vai quay người lại.

- Nàng nhắm mắt lại!

Nàng nghĩ hắn sẽ không dám làm ra chuyện gì tày đình nên cũng nhắm mắt lại. Cung Tam nhìn nàng gần ngay trước mắt có chút còn ngại ngùng nhưng sau đó liền gạt phắt đi cúi người xuống định hôn lên môi nàng. Nào ngờ hôn chưa tới đã bị nàng lấy tay bịt miệng hắn lại.

- Có người đến!

Nàng nói không sai, Nguyệt Công Tử từ đâu xuất hiện trước mặt hai người.

- Ta là Nguyệt công tử! Hôm nay đến đón hai người đến Nguyệt Cung vượt ải thứ hai thử thách Tam Vực!

- Ta nhớ không lầm lần trước ta gặp ngài là ở cương vị Trưởng lão. Sao bây giờ lại thành công tử rồi!?

- Chẳng qua gọi Trưởng lão có chút xa cách nên ta muốn mọi người gọi ta là Nguyệt công tử hơn! Mà có vẻ hai vị đây là một cặp đôi nhỉ!? Vừa đến Nguyệt Cung đã cử chỉ thân mật thế này rồi!

Nàng giờ mới để ý tay mình vẫn đang bịt miệng Cung Tam liền thả xuống.

- Nguyệt công tử hiểu lầm rồi! Ta đi thôi!

Nàng cười trừ cho qua chuyện sau đó cùng Nguyệt Công Tử và Cung Tam đến Nguyệt Cung. Đường đi vào Nguyệt Cung phải đi bằng thuyền nhỏ qua một mạch nước để vào trong Sơn Động. Nàng và Cung Tam đang đứng chờ người chèo thuyền chèo thuyền ra. Sau một lúc, nàng nhìn thấy Cung Tử Vũ cùng Vân Vi Sam đang ngồi thuyền đi ra khỏi Sơn Động. Hai người ấy có vẻ vừa vượt qua thử thách có chút tàn tạ. Cung Tam nhìn thấy bộ dạng này của Cung Tứ liền nở nụ cười châm chọc.

- Ta còn tưởng Chấp Nhẫn đại nhân đây đã chết mất xác ở trong thử thách ải hai rồi chứ!

Cung Tứ cũng không vừa gì hắn quay lại nhìn thẳng vào mắt Cung Tam đáp.

- Đáng sợ thế nào Cung Viễn Chuỷ nhà ngươi sẽ biết sớm thôi!

Hai người vừa gặp nhau sát khí đã nổ ra đùng đùng. Nàng và Vân Vi Sam phải đứng ra hoà giải mới có thể dịu bớt đi bầu không khí. Sau khi Cung Tứ khó chịu phất áo rời đi Cung Tam, nàng và Nguyệt Công Tử mới cùng lên thuyền tiến vào Sơn Động để tới Nguyệt Cung.

Thuyền tiến vào Sơn Động nhanh chóng ánh sáng được bóng tối của nơi đây phủ lên. Khung cảnh có phần lạnh lẽo mờ ảo. Nàng liền đề cao cảnh giác cẩn trọng quan sát xung quanh. Quả nhiên sự cẩn trọng của nàng không thừa. Thuyền sắp cập vào bến nhỏ ở Nguyệt Cung thì tên chèo thuyền bất ngờ tấn công Cung Tam. Đòn tấn công đột ngột ấy tách nàng và Cung Tam sang hai bên. Nàng ở trên thuyền chặn lại đòn tấn công đột ngột của Nguyệt công tử.

- Chà Nguyệt Cung có cách đón tiếp đặc biệt thật đấy!

- Bạch y cô nương quá khen rồi!

- Đón tiếp nồng nhiệt như vậy thì ta phải đáp lễ cho tử tế chứ nhỉ!?

Nguyệt Công Tử nhanh chóng xuất ra chiêu thức thứ hai. Nàng đừng bao kiếm đỡ lại sau đó thuận thế né tránh những đòn tiếp theo. Nhưng né tránh mãi không phải là phong cách của nàng. Lâu nay không động tay động chân gì liền khoái chí tiếp chiêu Nguyệt công tử. Nàng và hắn cùng nhau so chiêu chiếc thuyền cũng vì rung chấn của cuộc chiến mà trôi ra giữa Sơn Động. Nàng nhìn thấy sơ hở của Nguyệt công tử nhân lúc hắn mất thăng bằng mà gạt chân khiến hắn ngã xuống hồ cái ùm.

- Thế là xong!

Nàng phủi phủi tay sau đó nhìn về phía Cung Tam. Hắn cũng vừa xử lí xong tên chèo thuyền nở nụ cười đắc ý hướng về phía nàng.

Sau một lúc, nàng cùng Cung Tam đưa mắt nhìn Nguyệt công tử cả thân ướt sũng ngồi trước mặt trên tóc còn dính vài cọng rêu nhỏ mà bụm miệng cười.

- Ta nghĩ nên đổi lại thử thách khó hơn cho hai vị rồi!

- Ấy ấy! Nguyệt công tử đừng giận! Đột nhiên ngài tấn công như thế nên ta mới lỡ tay đánh ngài ngã xuống sông thôi! Ngài muốn gì cứ nói ta đương nhiên sẽ làm. Việc gì phải động thủ chứ!?

- Vậy cô nương uống thứ này đi!

Nguyệt công tử đưa ra một bọc giấy nhỏ đẩy về phía nàng. Nàng ngờ vực mở ra thì phát hiện trong đó có 1 liều Ruồi Bán Nguyệt.

- Ruồi Bán Nguyệt!?

- Xem ra cô nương đây cũng có chút am hiểu y thuật nhỉ!?

- Không chỉ ám hiểu ta còn biết loại độc này không cần giả.....

Nàng đang nói thì bị Nguyệt công tử nhét miếng bánh vào miệng sau đó lấy tay ra hiệu im lặng. Nàng biết mình đã nói hớ liền im lặng. Cung Viễn Chuỷ nghe thấy nàng phải uống độc dược liền nhảy cẫng lên phản đối.

- Không được! Đã là thử thách Tam Vực thì ắt hẳn loại độc này không tầm thường. Ta không thể mạo hiểm để nàng ấy uống được!

- Ngươi quên ai đã uống độc dược của ngươi mà vẫn thản nhiên trêu đùa ngươi rồi à!? Nguyệt Công Tử như thế này thật sự không đủ!?

- Không đủ?

- Đúng thế! Ta từ lâu đã luyện nội lực để áp chế độc dược. Nên một liều này thật sự chẳng thể khiến ta cảm thấy gì đâu. Ngài lấy cho ta mười liều may ra ta sẽ cảm nhận được chút đau đớn đấy!

-M-mười liều!? Cô nương đừng đùa chứ! Tuy là loại độc này không cần giả...

Đến lượt nàng nhét miếng bánh vào miệng Nguyệt công tử ra ý cho hắn im lặng hắn cũng biết mình sắp mới lớ nên cũng không phản đối nữa.

- Được ta lấy cho cô! Xin cô nương cùng Chuỷ công tử đợi một lát!

Nguyệt công tử vừa rồi đi Cung Tam đã quay qua nàng mà lo lắng.

- Nàng không được uống! Lỡ như nàng xảy ra chuyện gì ta sẽ....

- Sẽ làm sao!?

- Ta sẽ....sẽ giận nàng đấy!

Nàng cười méo xệch trước lí do nhảm nhí của hắn.

- Cho ngươi giận!

Nàng cầm liều Ruồi Bán Nguyệt lên không do dự gì mà bỏ vào miệng. Cung Tam nhìn thấy vậy liền bóp má nàng không cho nàng nuốt xuống.

- Ỏ a. (bỏ ra)

- Không bỏ! Nàng phải nghe lời ta!

- Ựa ào ươi!? ( Dựa vào ngươi )

Nàng lập tức phản công lại, sau một lúc giao chiến Cung Tam đã bị nàng khống chế nằm gọn ghẽ dưới nàng.

- Chỉ thế này mà muốn ra lệnh cho ta sao!?

- Không được nuốt! Mau nhả ra cho ta!

Nhìn nhìn hắn vẫn phản đối nàng cười khiêu khích sau đó trực tiếp nuốt liều Ruồi Bán Nguyệt xuống trước mặt hắn.

- Nàng!!

Hắn tức giận vùng vẫy nhưng dù có làm gì cũng không thể thoát ra được. Nàng nhìn hắn ra sức cựa quậy dưới thân mình mà vô cùng thích thú. Ngay lúc này Nguyệt công tử đi ra ho khan một tiếng nàng mới ngước mặt lên.

- Chỗ này dù gì cũng là ngoài sảnh Nguyệt Cung không thích hợp để làm loại chuyện này lắm.

Nàng liền buông Cung Tam ra chỉnh trang lại y phục vì vừa nãy vật lộn có chút xộc xệch đi.

- Nguyệt công tử hiểu lầm rồi! Không như ngài nghĩ đâu!

Nguyệt công tử tuy gật đầu nhưng từ vẻ mặt hắn nàng biết hắn chẳng tin lấy mấy lời biện bạch cẩu thả của nàng. Nàng cũng mặc kệ. Hắn muốn nghĩ thế nào cũng được.

- Độc của cô nương đây! Bên đây còn có sách để tham khảo giải độc dược! Chuỷ công tử thử thách ải hai này của người là giải độc Ruồi Bán Nguyệt này. Loại độc này không giết người ngay tức khắc mà sẽ gặm nhấm cơ thể từ từ. Cuối cùng sẽ chết bất đắc kì tử, cực kì đau đớn!

Cung Tam nghe thế lo lắng lại càng thêm lo lắng hướng ánh mắt về nàng. Nàng bên đây đang cặm cụi với giá sách của Nguyệt Cung mắt sáng rỡ lên như mèo thấy mỡ.

- Lâu lắm rồi không thấy nhiều sách về y thuật thế này! Khó báu ta tới đây!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net