Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng chắn trước mặt Hàn Nha Tứ niềm nở chào hỏi.

- Lâu rồi không gặp! Vừa đúng lúc ta cũng có một số chuyện muốn hỏi ngươi!

- Ta không có bổn phận để trả lời cô! Ta đi đây!

Nàng dùng bao kiếm chắn đường không cho Hàn Nha Tứ đi tiếp.

- Ây! Đừng tuyệt tình như thế chứ! Ta chỉ muốn hỏi một vài câu thôi! Sau đó sẽ thả ngươi đi!

- Hỏi gì mau hỏi đi!

- Vân Vi Sam dạo này ổn không!?

- Sao cô biết Vân Vi Sam ở chỗ bọn ta!?

- Vô Phong các người kiểm soát kẻ khác giỏi thế nào chẳng lẽ ta còn không biết sao!? Cô ấy không hoàn thành nhiệm vụ cũng có ý định muốn bỏ trốn. Một con cờ chạy loạn không diệt trừ thì chỉ có tra tấn để khai ra hết rồi giết thôi! Với người như ngươi chắc chắn sẽ không để cô ấy chịu chết!

- Ta thả cô ấy đi rồi! Đúng như cô nói, nếu Vân Vi Sam ở lại chỉ có nước chết thôi!

- Nếu thế thì chắc sẽ ổn thôi! Vậy các người định khi nào tấn công Cung Môn!?

Hàn Nha Tứ ngập ngừng. Có vẻ như không muốn tiết lộ. Nàng cũng không muốn làm khó hắn liền xua tay.

- Không muốn nói thì không cần nói đâu! Câu hỏi cuối đây! Ngươi có muốn rời khỏi Vô Phong không?

Vẫn là câu hỏi quen thuộc của nàng nhưng lần này khác với những lần trước hắn không vội lắc đầu đuổi nàng đi nữa mà ngập ngừng.

- Liệu ta rời đi có rửa sạch được hết tội lỗi mình gây ra không!?

- Tất nhiên là không rồi!

- Thế thì ta đâu xứng đáng để rời đi!

- Nhưng ngươi cũng đâu chỉ toàn làm những chuyện tội lỗi! Chuyện trả giá cho tội lỗi gì đó cứ dẹp qua một bên mà đi đến một nơi thật xa sống an nhàn thôi!

- Đi đến một nơi thật xa sống an nhàn!? Nàng lại đang tính rời khỏi đây nữa sao!? Tên này là ai!?

Cung Viễn Chuỷ từ đằng sau kéo nàng lại về phía hắn ném cho Hàn Nha Tứ một cái nhìn sắc lạnh dường như muốn động thủ bất cứ lúc nào với kẻ trước mặt.

Ra là lúc nãy hắn thấy xong y phục không thấy nàng đâu liền chạy đi kiếm. Nào ngờ nàng không thèm chờ hắn mà bỏ đi nói chuyện với một nam nhân khác làm hắn không khỏi khó chịu.

- Chuỷ Chuỷ bình tĩnh!

Nàng dùng tay đẩy bàn tay đang nhăm nhe ám khí của Cung Tam vào trong.

- Đây là ân nhân từng cứu mạng ta!

- Bộ y phục này giống với kẻ Thượng Quan Thiển gặp trong hẻm! Hắn ta cũng là Vô Phong!?

- Chuỷ Chuỷ! Nghe ta nói đã!

- Không cần phải nói đâu! Ta là người của Vô Phong môn! Chuyện cứu mạng cô tất chỉ là tiện tay thôi! Mong cô dừng việc muốn báo đáp ân tình lại! Ta đi đây!

Nói xong Hàn Nha Tứ liền quay người rời đi.

- Ngươi muốn đi đâu!?

- Được rồi Cung Viễn Chuỷ!

- Nàng giao du với Vô Phong sao!?

- Không hẳn! Có gì tối nay ta sẽ kể ngươi nghe!

Cung Tam vẫn còn giận dỗi lắm. Hắn giận dỗi quay mặt rời đi. Chỉ là chưa đi được mấy bước đã bị nàng trùm áo choàng lên người ép vào một góc.

- Nàng làm trò gì thế!!? Mau bỏ ra!

- Suỵt!

Nàng bịt miệng Cung Viễn Chuỷ lại áp mặt lại gần hắn. Cung Tam tưởng nàng có ý đồ gì với hắn mới đầu còn giận dỗi không chịu đứng im nhưng nghĩ lại không mấy khi nàng chủ động liền nhắm mắt lại đợi chờ. Chỉ tiếc là nàng chẳng làm gì hắn cả.

- Phù! Đi rồi!

- Đi rồi!?

Cung Viễn Chuỷ lúc này mới mở mắt ra thì nhìn thấy nàng đang ngó ngàng xung quanh chẳng chút động chạm gì đến hắn.

- Vừa nãy Thượng Quan Thiển đến nên ta mới....

Sau khi biết nàng vì muốn tránh mặt Thượng Quan Thiển mới đóng giả thành cặp đôi đang thân mật với hắn thì vô cùng tức giận. Hắn đấy tay nàng ra sải bước rời đi.

- Này! Ngươi sao lại giận nữa rồi!?

- Không phải việc của nàng!

- Ngươi giận vì ta nói chuyện với Hàn Nha Tứ sao!?

- Một nửa!

- Thế còn chuyện gì nữa!?

- Nàng tự đi mà biết!

Nàng đưa tay lên gãi đầu. Sau một hồi dường như nghiệm ra điều gì mà hì hục chạy theo Cung Tam đang dỗi, đi mà cứ như chạy.

- Ngươi giận vì ta không làm gì ngươi à!?

Cung Tam không trả lời mà đi lại càng nhanh hơn. Đôi chân dài của hắn bước một bước bằng nàng bước hai bước. Làm nàng bất đắc dĩ được một hôm chạy bộ tập thể dục mệt muốn đứt hơi.

- Không nói gì là đúng rồi đúng không!?

- Nàng còn hỏi ta! Hết muốn đi tới một nơi thật xa rồi trêu đùa ta! Đúng là nữ nhân xấu xa! Không chơi với nàng nữa!

- Ngươi nhìn kìa hộ vệ xuống bắt chúng ta về đấy!

Cung Tam theo phản xạ nhìn về hướng tay nàng chỉ nhưng chẳng có gì. Hắn còn tính quay qua quở trách nàng đánh trống lảng thì nàng đã nhón lên kéo vạt áo choàng xuống hôn lên má hắn.

Áo choàng che kín tầm mắt hắn chỉ có thể cảm nhận đôi môi mềm mại của nàng đang đặt lên má hắn hôn chụt một cái.

- Thế nào!? Hết giận chưa!?

- Nàng đừng tưởng có thể dùng cách này để ta nguôi giận! Ta không dễ dãi đâu!

Nàng lại nhón người kéo lấy áo choàng lôi xuống mà hôn lên má còn lại của hắn.

- Vậy còn thế này!?

Cung Tam tuy còn chút giận dỗi nhưng cũng đã chịu nở nụ cười mà nhéo nhẹ lấy má nàng.

- Tạm tha cho nàng lần này! Tối nhớ kể rõ cho ta nghe mối quan hệ giữa nàng và tên Hàn Nha Tứ kia đấy!

- Tuân lệnh Cung Tam thiếu gia!

Nàng đưa tay lên trán như thể nghĩa quân nhận lệnh tướng quân. Nàng và hắn nhìn nhau cười sau đó dắc nhau trở về Y Quán.

Không ngoài dự liệu Cung Thượng Giác đứng trước cửa Y Quán tay cầm kiếm. Mặt lạnh như băng chờ nàng và Cung Tam sẽ ngay lập tức hạ thủ.

- Chúng ta làm sao vào trong bây giờ! Nhìn mặt ca ca ta cũng đủ hiểu nếu xuất đầu lộ diện thế nào cũng sẽ toi đời! Nhẹ thì ăn một kiếm nặng thì....

- Đừng đừng đừng nói nữa! Giờ chỉ còn cách leo tường vào thôi! Theo ta!

Nàng dắc Cung Tam đi đường vòng ra đằng sau Y Quán muốn trèo vào từ chỗ này.

- Ngươi vào trước đi! Ta vào sau! Cùng vào lỡ như gây tiếng động lớn sẽ không hay!

- Được thôi!

Cung Tam khinh công nhảy qua bức tường một cách nhẹ nhàng. Sau khi nghe tiếng đáp đất nàng nhỏ giọng hỏi hắn.

- Thế nào rồi! Có ai không!?

Nhưng chẳng có hồi đáp gì.

- Im lặng là an toàn rồi đúng không!? Ta vào đấy nhé!

Nàng lấy đà nhảy vào nhưng nhảy được một nửa đã thấy Cung Thượng Giác đứng bên dưới còn Cung Tam thì mặt mày méo xẹo nhìn nàng. Nàng tính quay người bỏ chạy thì bị Cung Thượng Giác gọi giật lại.

- Quay lại đây!!

Nàng cũng đành hết cách khép nép leo xuống.

- Aha! Cung Nhị tiên sinh buổi trưa vui vẻ!

- Vui vẻ!? Vui vì để tội nhân đang trong án tử trốn xuống Sơn Cốc à!? May là chuyện này chưa truyền đến tai các Trưởng Lão đấy! Nếu không hai người biết rõ kết cục thế nào rồi đấy!

- Cung Nhị tiên sinh bớt giận! Bọn ta đâu phải là trốn đi chơi mà là đi thám thính tình hình đấy! Phải không Chuỷ Chuỷ!?

Nàng dùng khuỷu tay húc nhẹ vào người Cung Viễn Chuỷ.

- Đúng vậy! Bọn đệ đi thám thính vô tình bắt gặp Thượng Quan Thiển đang âm mưu kế hoặc tấn công vào Cung Môn ta đấy! Ta và nàng ấy có thể làm chứng!

Nhờ chuyện này mà Cung Thượng Giác cũng chịu thu kiếm vào. Nàng và Cung Tam nhìn nhau thở phào nhưng chưa kịp vui mừng đã bị Cung Nhị lôi vào phòng giải đạo cho một tràng.

Sau hai canh giờ nàng còn tưởng bản thân đang lạc đến chốn bồng lai tiên cảnh nào. Tai và mắt thi nhau nổ pháo hoa lốm đốm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net