Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thúy không lay chuyển được y, cuối cùng vẫn phải ăn một viên.

Lúc này Thẩm Thanh Thu thấy thế mới yên lòng lại, để nàng đi ra.

Thẩm Thanh Thu nhìn nóc giường, không biết có cảm tưởng gì, nhưng nói thật thì y hiện tại tình nguyện trở lại đại lao cắn nuốt máu thịt của bản thân còn hơn có người đối xử tốt với y như vậy.

Trước đây chưa hề có người dạng này ...

Hiện tại đầu óc choáng váng phát sốt cũng không cho y nghĩ nhiều thứ như thế nữa, Thẩm Thanh Thu dần dần ngủ thiếp đi.

Lại đến khi tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng tối, Tiểu Thúy đang đứng ở một bênh canh giữ.

Thấy Thẩm Thanh Thu đã tỉnh, nàng lập tức lại gần cúi người nói: "Thẩm tiên sư, vừa mới nãy tôn thượng có đến."

"Hắn đến làm gì?" Nghe nhắc đến Lạc Băng Hà thì cả người y đều cảm thấy không khỏe.

"Tôn thượng không nói, nhìn thấy ngài ngủ say liền rời đi." Tiểu Thúy thành thật trả lời.

"Tiểu Thúy, mang ta ra ngoài đi dạo đi." Thẩm Thanh Thu cố gắng ngồi dậy.

Nàng vội vàng đè y lại, "Nhưng mà, bệnh của ngài còn chưa hết đâu, nếu lúc này ra ngoài chỉ sợ càng thêm nghiêm trọng hơn."

Thẩm Thanh Thu ngước mắt nhìn nàng, bày ra một bộ vô cùng đáng thương, "Mặc nhiều thêm chút là được, ngươi dẫn ta đi đi."

Tiểu Thúy trong lòng một mảnh mềm nhũn, đành phải đáp ứng.

Mặc dù là đầu xuân, thời tiết cũng ngày càng ấm áp lên, nhưng y vẫn mặc một lớp áo choàng dày cộm.

Gió nhẹ không hanh phất qua hai má của y, cũng giơ lên vài sợi tóc, tựa như một bức tranh đẹp không sao tả xiết.

Thẩm Thanh Thu nâng lên cánh tay, nhắm mắt lại, cảm thấy...

Dường như tất cả mọi thứ đều không có gì thay đổi, lại dường như mọi thứ đều đã thay đổi rất nhiều, đáng tiếc chỉ là không ai biết.

"Thẩm sư thúc!"

Một giọng nữ truyền đến.

Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên mở mắt ra, thậm chí còn muốn rời đi.

"Thẩm sư thúc, chúng ta nói chuyện đi!" Liễu Minh Yên nói.

Lời đã nói đến mức này, Thẩm Thanh Thu cũng không thể làm bộ như không nghe thấy, thu lại vẻ mặt lãnh đạm, xoay người nhìn Liễu Minh Yên.

"Ngươi muốn nói gì?" y nói.

"Ca ca ta, đến cùng có phải do ngươi giết hay không?" Tuy rằng sớm đã biết đáp án nhưng Liễu Minh Yên vẫn hỏi.

Thẩm Thanh Thu hỏi ngược lại: "Ngươi chẳng phải đã sớm biết đáp án rồi sao?"

"Ta..." Liễu Minh Yên muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

"Đúng, không sai, người là do ta giết, ngươi có thể giết ta." Thẩm Thanh Thu cũng không cho nàng cơ hội nói nữa, trực tiếp thừa nhận, nói xong liền xoay người rời đi.

"Thẩm sư thúc, ngươi không phải hận cả đời này không ai tin ngươi sao? Hiện tại có, ngươi cũng nên đem chân tướng nói cho ta đi!" Thấy y sắp bỏ đi, nàng liền vội vàng hô lên.

Thẩm Thanh Thu tạm dừng một chút, nhưng vẫn rời đi.

Ban đêm, Thẩm Thanh Thu nằm trên giường nghĩ đi nghĩ lại những lời Liễu Minh Yên đã nói.

Thật lâu sau, y rốt cuộc có thể đưa ra đáp án.

Cả một đời không ai tin ta, vậy ngươi lại có thể tin ta sao?

Đang lúc ngây người, hắn nghe thấy tiếng mở cửa, vốn không định để ý lại nghe được Lạc Băng Hà mở miệng nói:

"Sư tôn của ta đâu?"

"Bẩm tôn thượng, Thẩm tiên sư ngủ ạ." Tiểu Thúy đáp.

"Ngủ? Sao lại ngủ rồi?" Thanh âm của Lạc Băng Hà nghe giống như đã uống say.

Lại nghe tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Thẩm Thanh Thu không khỏi khẩn trương lên.

Nhưng Lạc Băng Hà chỉ quỳ gối bên giường, sờ sờ lên mặt y, cũng không làm gì khác.

"Sư tôn, ngươi đến cùng là vì sao ....." Lạc Băng Hà nói còn chưa dứt lời, liền ngủ mất.

Thẩm Thanh Thu mở mắt ra, nhìn xem cái người đang ghé bên giường này, nhất thời nghẹn họng ...

______'v'______

Vote ủng hộ mình nhé! (⁠ʃ⁠ƪ⁠^⁠3⁠^⁠)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net