Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau ...

Lạc Băng Hà tỉnh lại, hắn đỡ đầu từ trên mặt đất bò dậy.

Thẩm Thanh Thu lúc này còn đang ngủ, từ khi y ra ngoài thủy lao liền phá lệ thích ngủ, cũng có thể là do nguyên nhân lúc trước chịu đủ tra tấn mới thành ra như vậy.

Nhìn vẻ mặt ngủ say của y, Lạc Băng Hà có chút tức giận, người này bị làm sao vậy, mỗi lần gặp cũng đều đang ngủ. Đêm qua bản thân hắn đều ngủ trên mặt đất, y vậy mà không biết, thật là tức chết đi được!

Vốn dĩ Lạc Băng Hà muốn đánh thức y dậy, nhưng hiện tại đầu hắn lại đau nhứt dữ dội, vậy nên liền leo lên giường ôm lấy Thẩm Thanh Thu ngủ thiếp đi.

Thẩm Thanh Thu ngủ dậy trước nhất, nhìn thấy Lạc Băng Hà bên cạnh, có chút không nói lên lời.

Tiểu súc sinh này bò lên từ khi nào?

Thẩm Thanh Thu vốn muốn trực tiếp tránh ra, nhưng vì giảm bớt phiền toái không cần thiết, vẫn là nhẹ nhàng níu lấy tay áo hắn, từ từ dời cánh tay hắn sang một bên.

Không ngờ lúc này, Lạc Băng Hà giật mình, giơ tay ôm lấy Thẩm Thanh Thu càng chặt hơn, cả đầu vùi vào hõm cổ y.

Hơi thở nhẹ nhàng phả vào da Thẩm Thanh Thu.

"Chết tiệt!"

Thẩm Thanh Thu thầm mắng, cảm giác bị người mình ghét ôm vào lòng thật sự rất khó chịu.

"Sư tôn, ngươi vì sao lại chán ghét ta đến vậy?" Lạc Băng Hà thì thầm, mang theo giọng nghẹn ngào, giống như đang gặp ác mộng.

Thẩm Thanh Thu nhíu mày, nhưng vì Lạc Băng Hà ôm quá chặt khiến y giãy dụa không ra.

"Ngươi thả ta ra." Thẩm Thanh Thu vừa hi vọng hắn không tỉnh lại, vừa hi vọng hắn có thể nghe được thanh âm của mình, đem mình buông ra, vì thế thanh âm phá lệ nhỏ.

Lạc Băng Hà lại không nhúc nhích, vẫn ôm chặt lấy y.

Thẩm Thanh Thu vùng vẫy một hồi, cuối cùng bỏ cuộc.

"Lạc Băng Hà, thả ta ra." Y dùng thanh âm bình thường nói.

Nhưng Lạc Băng Hà không có phản ứng gì.

"Thả ta ra." Y đẩy đẩy vai Lạc Băng Hà.

"Ưm, ồn ào cái gì, ngươi là phi tử của bổn tọa, bổn tọa ôm thì thế nào?" Lạc Băng Hà cau mày, giơ tay dụi dụi mắt.

Thẩm Thanh Thu ngồi dậy, một cước đá Lạc Băng Hà quăng xuống đất.

Lạc Băng Hà bị quăng ngã lập tức thanh tỉnh lại, sau khi đứng lên liền tức giận hét lên: "Thẩm! Thanh! Thu! Ngươi làm càn."

"Cút đi tìm mấy nữ nhân kia của ngươi đi." Thẩm Thanh Thu tức đỏ mặt, đem gối đầu ném lên mặt Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà ôm gối đầu, có chút không nói nên lời: "Thẩm Thanh Thu, bổn tọa đã làm gì ngươi? Ngươi lại đá bổn tọa xuống dưới?"

"Đừng ghê tởm ta, cút ra ngoài" Thẩm Thanh Thu mắng.

Lạc Băng Hà đi tới bên giường, nắm lấy mắt cá chân của y kéo lại, nghiêng người về phía trước: "Thẩm Thanh Thu, làm người cũng phải phân rõ phải trái chút đi, ta sáng hôm nay chẳng phải chỉ ôm ngươi ngủ một lát thôi sao? Đến mức ngươi phải đạp ta xuống?"

"Không nói đạo lý! Cút đi!" Thẩm Thanh Thu muốn giãy dụa, nhưng lại sợ hắn làm chuyện quá đáng, cũng chỉ có thể há miệng mắng to.

"Được rồi, Thẩm Thanh Thu, ngươi không nói đạo lý, vậy ta cũng không nói nữa." Nói xong Lạc Băng Hà bắt đầu cởi áo của y.

Thẩm Thanh Thu cảm thấy không ổn, lập tức khoanh hai tay, vây ở trước ngực.

"Ngươi muốn làm gì! Không được! Ngươi buông ra!" Thẩm Thanh Thu hét lớn.

"Trước đó ngươi chẳng phải rất nghe lời sao? Hiện tại lại thẹn thùng cái gì?" Lạc Băng Hà trêu ghẹo, đồng thời động tác trên tay cũng chưa giảm.

"Ngươi dừng tay! Đừng chạm vào ta! Lạc Băng Hà! Ngươi đừng chạm vào ta!" Thẩm Thanh Thu dùng sức giãy dụa nhưng vô ích.

"Bất quá, ngươi giãy dụa như vậy chơi mới vui a! Ta lần trước còn chưa có chơi tận hứng đâu!" Lạc Băng Hà tươi cười, có chút điên cuồng.

"Ngươi buông ra! Mau buông ra!" Thẩm Thanh Thu đều nhanh muốn khóc.

Đúng lúc này, một thanh âm yếu ớt vang lên:

"Khởi ... ... Khởi bẩm tôn thượng, Mạc ... ... Mạc Bắc Quân cầu kiến ... ..."

Lạc Băng Hà nghe vậy, dừng lại một chút, hình như hôm nay xác thực có chuyện quan trọng cần cùng hắn trao đổi, lúc này mới ngừng tay, ghé vào bên tai Thẩm Thanh Thu nói: "Sư tôn, bổn tọa đêm nay tới gặp ngươi."

Nói xong, hắn liền đứng dậy bước ra ngoài.

______'v'______

Các tình iu nhớ nhấn vote cho mình nhé!
(⁠ʃ⁠ƪ⁠^⁠3⁠^⁠)~♡


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net