Mãi mãi không quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Không ngờ lại có người chủ động ở lại giúp cậu, là Hoàng Phúc, hay còn được biết đến với cái tên Fish, người đi đường giữa của SGP.

"Quý đừng để ý thằng chả, bình thường ổng thoải mái lắm, chắc ổng chỉ đang trút giận thay Yiwei thôi. Chứ Lai Bâng ổng không có ý làm khó Quý đâu." Cá chọn đồ ăn, nói chuyện cùng cậu.

Jiro gật đầu "Cảm ơn Phúc an ủi tui nghe"

"Quý cứ kêu tui là Cá giống mọi người đi, nghe vậy cho thân thiết"

Mọi người đều nghĩ cậu không quen Lai Bâng, tự nhiên anh nhắm vào cậu chỉ có thể là vì chuyện của Yiwei,người đồng đội cũ mà thôi.

Cậu xào rau, cho Cá nếm thử, cậu ấy nhăn mày, vẻ mặt khó tả: "Quý không biết nấu cơm thật à."

Jiro cười ngượng, đành nhường vị trí cho cậu ấy. Cậu giúp Cá nhặt rau hoặc làm mấy việc linh tinh khác, cũng tiện hỏi vài chuyện về SGP.

"Thằng Khoa á hả, Quý nhìn nó đi chương trình thực tế có nhiều người lạ nên nó mới "hướng nội" vậy, chứ thực ra nó là ông cố nội team đó"

"Ông Red ổng nom bad boy vậy chứ boy chung tình nhe, tốt với mọi người nữa"

"Đa phần mọi người vào team là vì Lai Bánh đó, mà vào mới biết mặt thật ổng, như tui nè"

Qua cuộc nói chuyện vui vẻ cùng Cá, cậu biết nhiều hơn về SGP, cũng biết được cuộc sống mấy năm nay của anh rất tốt.

Lúc cơm gần nấu xong thì có tiếng người nói chuyện rôm rả trong phòng khách, xem ra mọi người ra ngoài rất vui.

Jiro ló đầu ra ngoài, đang định bảo mọi người chuẩn bị ăn cơm thì lại đối diện với đôi mắt chứa ý cười. Yiwei đứng cạnh Lai Bâng, cười rất vui vẻ.

Cậu như bị bỏng lập tức quay lại. Cá khó hiểu nhìn cậu, cậu lắc đầu ý bảo không có gì, im lặng dọn thức ăn ra bàn.

Mọi người đi chơi đã thấm mệt nhanh chóng ngồi xuống, món ăn rất ngon, ai cũng khen.

Chỉ có Lai Bâng sau khi nếm thử thì cụp mắt.

Vừa thấy vẻ mặt của ông cụ này thì cậu chợt có cảm giác không ốn, quả nhiên...

Lai Bâng lấy giấy lau miệng, lạnh lùng lên tiếng

"Ngọc Quý, là cậu nấu cơm à?"

Cậu xấu hổ đỏ bừng mặt.

Đúng là cố chấp, không chịu bỏ qua cho cậu, còn không cho cậu nấc thang để leo xuống.

Lai Bâng như vậy rất không thú vị.

.

Trải qua bữa ăn này, mọi người coi như đã hiểu.

Ở trong lòng Lai Bâng, Jiro chính là người bị kéo vào danh sách đen.

Cho dù Cá tốt bụng muốn giúp Jiro thì cậu ấy cũng rơi vào tình cảnh khó xử, một bên là đội trưởng, một bên là mong muốn giúp cậu. Jiro cũng ngại không dám làm ảnh hưởng đến cậu ấy.

Buổi tối sau khi tắm xong, cậu tháo tóc giả xuống, trên đầu đã mọc những sợi tóc lởm chởm, trông như cỏ non mới nhú. Chỉ cần qua hơn tháng nữa là cậu không cần phải đội tóc giả nữa rồi.

Trên xương quai xanh của cậu có vết để lại khi khám bệnh, còn có vết sẹo phẫu thuật ở ngang bụng.

Cậu nhìn mình trong gương, gầy ốm nhưng đôi mắt sáng ngời.

Cậu vỗ mặt, cười tươi: "Này, Ngọc Quý."

"Lấy lại tinh thần nào."

Jiro lại uống thuốc, kết quả lăn lộn mãi vẫn không ngủ được nên ra ban công hóng gió. Ở xa xa, mặt biển dưới ánh trăng đang gợn sóng, khi gió thổi còn có thể ngửi thấy mùi của biển.

Cậu thả lỏng thần kinh, đang định về phòng nghỉ ngơi thì lại nghe thấy có tiếng nói chuyện phía sau.

"Lai Bâng, năm đó em rời đi vì còn xốc nổi bồng bột, sao anh vẫn chưa thực sự tha thứ cho em? Người kia bỏ mặc anh như vậy, bao nhiêu năm rồi sao anh vẫn chưa quên? Em không tốt chỗ nào chứ"
"Lai Bâng, em không tốt chỗ nào?"
"Mọi người đều nói em là thần đồng, rằng rất nhiều đội tuyển đều muốn có được em trong đội hình, duy chỉ có anh khi em rời đi chưa từng nói nửa lời. Khi ấy, em chỉ cần anh níu em lại mà thôi"

Yiwei nấc nghẹn, càng nói càng không thể kìm lại cảm xúc vỡ oà.

Tay Jiro nắm chặt lan can, chỉ trong thoáng chốc đã biết người mà nó đang cầu xin là ai. Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, nhưng cậu tới đây trước, chỉ là nơi cậu đứng khá khuất, lại có rèm màu trắng che đi nên bọn họ mới không nhìn thấy cậu.

Nếu bây giờ cậu đi ra thì sẽ chạm mặt họ, như thế sẽ càng khó giải thích hơn.

Người kia im lặng thật lâu mới đáp lại : "Xin lỗi."
"Năm đó anh không giữ em lại vì anh tôn trọng quyết định của em, cũng chưa từng tức giận vì em rời đi, nhưng anh sẽ mãi mãi không quên được người kia."

Chờ đến khi tiếng bước chân rời đi vang lên,cậu lại đợi thêm một lúc nữa, khi mọi thứ đều trở nên yên tĩnh thì mới rón rén chuẩn bị rời đi, nhưng vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt của Lai Bâng.

Anh dựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc giống như một tia lửa, nhìn cậu.

Nhưng câu đầu tiên cậu thốt ra lại là: "Bánh hút thuốc?"

Rõ ràng anh rất ghét những người hút thuốc uống rượu.

"Con người rồi sẽ thay đổi." Anh nhếch miệng, không biết là đang châm biếm ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net