Ngọc Quý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Con người rồi sẽ thay đổi.

Nhưng từ lần đầu tiên cậu gặp Lai Bâng, cậu đã tin anh sẽ mãi là ánh trăng sáng thuần khiết.

Đó là cảm xác chua xót không thể nói nên lời.

Lai Bâng chuyển trường vào năm lớp 11, vừa mới chuyển đến, thông tin về anh đã lan ra khắp toàn trường, mọi người đều nói anh rất đẹp trai. Lúc đó cậu rất thích cười, dù chiếc mỏ có hơi hỗn nhưng được mọi người yêu quý nên cả ngày tươi cười hớn hở, chuyện xấu không bao giờ đổ lên đầu cậu. Giáo viên chỉ vào cậu rồi giao bạn học mới cho cậu, nói.

"Quốc Hận." Cậu vừa mới ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt đen láy của bạn học mới, mắt một mí, trông có vẻ uể oải.

"Đây là bạn cùng bàn mới của em, giúp đỡ bạn ấy nhé."

Cậu hưng phấn đứng dậy.

Giáo viên nói anh có hơi "lạnh lùng".

Sau này, cậu cảm thấy giáo viên nói giảm nói tránh quá rồi, đâu chỉ là "có hơi" đâu.

Anh có làn da bánh mật khoẻ khoắn, những đường nét trên khuôn mặt tách biệt ra không quá nổi bật nhưng khi kết hợp lại rất hài hoà, đặc biệt là đôi mắt khiến người ta khó lòng kìm lại nhìn vài lần. Cậu nghĩ, với gương mặt này thì không có ai cô lập anh được, chắc chắn anh sẽ rất nổi tiếng, được mọi người chào đón nhiệt tình.

Sau đó cậu phát hiện mình sai rồi. Không phải mọi người cô lập anh mà chính anh cô lập cả thế giới.

Trong thế giới này, sẽ có một người ấm áp như ánh mặt trời, ví dụ như cậu.

Khi đó cả người Lai Bâng toàn là gai, ai tới gần là chảy máu, chỉ có da cậu dày.

Lai Bâng lạnh mặt với cậu một tháng nhưng không thể làm lơ được cậu, chắc anh cũng không ngờ cậu kiên trì trò chuyện với anh như vậy. Cậu nghĩ mình cũng chẳng có ý gì, chỉ muốn làm anh vui vẻ hơn thôi.

Cậu đối xử với tất cả những người xung quanh đều như vậy, hi vọng mỗi ngày bọn họ đều vui vẻ.

Nhưng Lai Bâng thì khá đặc biệt.

Lúc đó cậu còn nhỏ, không biết sự đặc biệt đó xuất phát từ cái gì.

Cho đến một ngày, có người đố cậu, đánh cược xem Lai Bâng có bao nhiêu sợi lông mi. Nhân lúc Lai Bâng ngủ trưa cậu đã đếm số lông mi của anh, lông mi anh vừa dài vừa dày, sống mũi thẳng tắp.

Một sợi hai sợi ba sợi.

Bốn sợi năm sợi sáu sợi.

Cậu đếm từ từ nhưng mãi không đếm được, lại phải đếm lại từ đầu. Lai Bâng đang ngủ trưa bỗng giơ tay lên che mắt cậu: "Đừng đếm nữa, ngủ đi."

Giọng của thiếu niên khàn khàn, lòng bàn tay ấm nóng.

Một nhịp hai nhịp ba nhịp.

Bốn nhịp năm nhịp sáu nhịp.

Cậu chợt nhân ra đây là tiếng tim đập nhanh của mình, kể từ lúc đó, mọi thứ không thể quay trở lại được nữa.

.

Sau khi Lai Bâng chuyển trường thì ở với ông nội. Sau này Lai Bâng kể cậu biết anh có đam mê rất lớn với thể thao điện tử, với Liên Quân Mobile, nhưng ba mẹ anh lại cật lực phản đối. Lúc đó anh bốc đồng, quyết định về Cần Thơ sống với ông nội, ba anh tuy ngoài miệng kêu anh đi cho khuất mắt, nhưng vẫn âm thầm gửi tiền sinh hoạt và nhiều đồ dùng xuống cho anh. Sau này Lai Bâng chín chắn hơi chút cùng được ông giảng giải cũng rất hối hận, nhưng anh lại cảm thấy việc chuyển về đây như một điềm may của anh.

Điềm may cho anh gặp cậu.

Lời đến bờ môi lại dừng.

Cậu cũng có niềm yêu thích đặc biệt với tựa game này, liền hỏi anh có thể leo rank cùng nhau không. Vậy mà anh cũng không từ chối, cho nên sau khi tan học, cậu sẽ tung tăng ngồi sau yên xe đạp Lai Bâng về nhà anh.

Khi hai người trở nên thân thiết, Lai Bâng cũng thường xuyên trêu chọc để kích hoạt chiếc mỏ hỗn của cậu. Hai người ai cũng muốn làm anh, muốn gọi người kia là em, không ai nhường ai nên thành ra cách xưng hô có phần kì lạ, nhưng cũng là sự đặc biệt của riêng họ.

"Nè, sao ba mẹ em lại đặt tên em là Hận vậy?"

"Ủa em hỏi cái gì kì vậy Lai Bánh, khác nào hỏi quả trứng tại sao lại là quả trứng không?"

"Không phải, chỉ là anh thấy tên này không hợp em thôi, hay em đổi tên đi, đổi thành.. ừm Quý, Ngọc Quý. Tên này hợp em hơn"

Lời nói của anh nhẹ nhàng theo gió bay đến tai cậu lại đổi thành rung động mãnh liệt. Cậu ở phía sau ngắm nhìn bóng lưng vững chãi ấy mà chậm rãi đỏ mặt.

"Ừ đổi tên vậy đi, anh cũng thích tên em đặt đó."

Có điều cậu không biết, người ngồi phía trước cũng đã âm thầm nở nụ cười từ lâu.

Ông nội anh rất quý cậu, lén cho cậu xem ảnh hồi bé của Lai Bâng, trông anh xinh đẹp như một con búp bê sứ. Ông nội đối xử với cậu còn tốt hơn cả anh, ông nấu mì cho cậu còn cho thêm một quả trứng, mặc dù Lai Bâng không nói gì nhưng lại giận dỗi trong lòng.

"Nội ơi nội, sao nội thích cháu vậy ạ?" Cậu che mặt hỏi.

Ông nội cười tủm tỉm nói: "Bà nội Lai Bâng luôn mong có đứa cháu hoạt ngôn đáng yêu như cháu, ông thấy hai ông cháu mình có duyên, hơn nữa, Lai Bâng nó thích cháu."

Thiếu niên vẫn luôn dỏng tai nghe bỗng nhiên bị sặc, tai đỏ bừng.

Cậu nghi ngờ nhìn anh, lại bị Lai Bâng hung dữ mắng: "Ăn cơm đi."

Cậu chẳng hiểu gì, đành phải cười ngờ nghệch.

Thật ra cậu biết ông nội chỉ nói bừa thôi. Lai Bâng thích cậu là bởi vì sau khi chơi cùng cậu, anh đã mở lòng, quen thêm vài người bạn mới. Cậu từ người bạn duy nhất trở thành một trong những người bạn của anh, cậu cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Thật ra, cậu rất thích nhìn dáng vẻ anh cười dưới ánh mặt trời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net