9. Falling Slowly.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng Bảy 2012

Họ đều đã và đang tiến bộ trong trình diễn, vậy nên không có gì đáng ngạc nhiên khi Yongguk xem lại đoạn băng phát lại màn biểu diễn trực tiếp 'Mo Mercy' và thấy họ khoác sự tự tin trên người như một chiếc áo khoác. Các thành viên thật sự cảm thấy yêu thích bài hát và ngoại hình của họ: các stylist đã làm việc cho một vẻ ngoài tự nhiên và quần áo cũng bớt cảm giác sân khấu hơn. Yongguk có thể tự tin nói rằng anh thích phong cách đường phố của đợt comeback này hơn tất cả những gì anh đã từng mặc trên sân khấu trước đây.

Ánh mắt anh bắt gặp Daehyun khi người nhỏ hơn cắn môi và cười trước máy quay đầy bí hiểm trong lúc đang di chuyển hông cho một điệu nhảy gợi cảm. Daehyun luôn trở thành con người khác khi biểu diễn nên những thứ trên không nên tiếp tục khiến anh ngạc nhiên, nhưng chúng đã thành công trong việc đó. Daehyun anh biết không phải người với những chuyển động nóng bỏng như vậy mà nghịch ngợm nhiều hơn, và Yongguk nghĩ mình đã say đắm sự tương phản ấy rồi.

Anh duỗi người trên ghế sofa và gác chân lên bàn cafe nhỏ, đặt laptop lên đùi. Anh đang ở một mình, nhưng sự yên lặng tồn tại không lâu cho tới khi anh nghe thấy một giọng nói mà mình còn biết rõ hơn chính giọng của bản thân và tiếng cười giòn giã đã trở nên quá quen thuộc và anh ngẩng đầu lên. Daehyun đang bước vào ký túc xá và cậu chào Yongguk khi đi ngang qua, một người khác theo sau cậu. Yongguk cố giữ lại vẻ cau có khi anh nhận ra đó là một trong những vũ công của PLAY, Jungseob.

Jungseob và Daehyun cùng nhau chia sẻ tình yêu to bự với đồ ăn và sự nghịch ngợm mà Yongguk cảm thấy anh không thể tranh đua, kể cả nếu anh muốn làm vậy. Daehyun có thể được tìm thấy đang cười đùa với cậu vũ công trong giờ nghỉ, cùng rời đi để kiếm đồ ăn vặt và tập luyện vũ đạo với nhau tới tận tối muộn. Yongguk hồi tưởng lại cảnh tượng Jungseob hướng dẫn Daehyun vào thời gian học vũ đạo cho 'No mercy', Daehyun thì dễ dàng cho phép bàn tay của anh ta tự do nghỉ ngơi trên người mình. Yongguk gần như đã nhạo báng người lớn hơn lúc đó, mặc dù anh không thể chối bỏ kết quả: những buổi tập luyện đã giúp kĩ năng nhảy của Daehyun tiến bộ hơn rất nhiều. 

Nó không thay đổi được sự thật rằng những động chạm thể chất của Jungseob với giọng ca chính khiến Yongguk thấy hàng ngàn sắc thái ngọt ngào của đỏ. Một màu đỏ bắt đầu lan vào tầm nhìn của anh khi Daehyun cười tươi, phi ra từ bếp còn Jungseob thì đang đuổi theo cậu. Daehyun nhảy lên ghế ngay bên cạnh Yongguk, dựa nhẹ vào người trưởng nhóm, và than thở một cách phóng đại, "Hyung, Jungseobie-hyung bắt nạt em!"

Người vũ công chỉ nhìn và quay sang Yongguk, "Hey, Yongguk. Cậu có biết Jongup đang ở đâu không? Thằng bé đáng lẽ phải gặp anh trong phòng tập, nhưng anh đang ở đây rồi nên nghĩ rằng có thể cùng đi với nó."

Yongguk gật đầu, "Em ấy đang bận một chút, mấy phút trước vừa chuẩn bị để ra ngoài."

"Anh sẽ đợi dưới tầng vậy." Người đàn ông quay đi, sau khi nhéo má Daehyun và hôn nhẹ vào trán cậu, "Chào nha, Daehyunie. Nhớ phải ngoan nha!"

"Eo ơi, hyung!"  Daehyun xoa trán, nhưng cậu cười to và Yongguk đầy hờn dỗi quay lại với màn hình máy tính, gật đầu khi Daehyun nói cậu sẽ đi tắm.

Ngay khi Daehyun đi vào phòng ngủ, Yongguk cho phép mình ngả đầu xuống ghế và hô hấp thật sâu. Anh đã cố gắng gói ghém những cảm xúc của mình đi vào thời gian quảng bá. Nó trở nên dễ hơn anh tưởng, những lịch trình hiện tại của họ chừa lại rất ít thời gian để cho những cảm xúc khác ngoài sự mệt mỏi khi đầu óc anh trống rỗng. Việc duy nhất anh rảnh rỗi để làm là sáng tác, viết những ham muốn ương ngạnh của mình lên giấy. Hành động này cho anh một hình thức để giải tỏa, một cách để nói ra những tâm sự mà không ảnh hưởng đến sự riêng tư của anh. Anh cẩn thận trung hòa từ ngữ và làm chúng trở nên mờ mịt, để không ai có thể hiểu được gì nếu nhìn lén vào sổ tay của anh, nhưng thậm chí khi ấy mặt anh cũng bùng cháy bởi ý nghĩ ai đó sẽ đọc được những cảm xúc thô sơ biểu hiện ham muốn của anh với người nhỏ hơn.


Tháng Tám 2012

Ghi hình cho Weekly Idol vừa đáng sợ nhưng đồng thời cũng rất vui. Hyungdon và Defcon rất thân thiện, nhưng họ cũng thường xuyên trêu đùa và bắt ngọn khách mời. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ, sau khi hồi phục tinh thần từ nỗi kinh hoàng màn bắt chước Secret của Yongguk mang lại, họ hỏi xem nhóm có thành viên nào ngại ngùng với nhau không. Mọi người nhìn nhau đầy trìu mến, không muốn bị chọn đồng thời cũng không muốn bán rẻ ai. MC nhìn quanh và Himchan trả lời, "Yongguk và Daehyun từng có chút khoảng cách với nhau."

Các thành viên khác gật đầu, mừng rỡ vì không bị chọn, Yongguk và Daehyun cười đầy lo lắng. Người lớn hơn cố không lườm Himchan khi anh thấy nụ cười nhếch mép người còn lại ném cho anh. Yongguk biết điều này sẽ dẫn đến vài trò chơi kì quặc nào đó nên anh liền giải thích, "Giờ chúng em đã ổn rồi nên..."

Anh liếc sang Daehyun nhưng cậu liền cúi xuống, liếm môi và nhìn chằm chằm vào đôi giày trong lúc những ngón tay lo lắng nắm chặt vào áo khoác.

Defcon lắc đầu chầm chậm, một nụ cười láu lỉnh hiện ra, "Có gì đó kì lạ giữa hai đứa, có phải không nào?"

Hyungdon gật đầu, "Đúng, đúng. Ra đây nào hai đứa. Một nhóm cần phải đoàn kết, và chúng ta sẽ giải quyết việc này."

Daehyun do dự bước ra và Yongguk cũng làm điều tương tự. Một staff mang ra quả táo, đưa nó cho Defcon.

"Mục tiêu của trò chơi này là đưa quả táo từ giữa trán của cả hai xuống tới rốn, nhưng không được dùng tay!"

Yongguk cố không để sự lo lắng lộ ra khi họ bị đẩy gần vào nhau, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay người nhỏ hơn. Về mặt thể loại thì đây là lần đầu tiên họ ở gần nhau đến thế này và Yongguk có thể thấy người mình đang nóng lên. Anh lo lắng, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của Daehyun, ngại ngùng và đang nhìn lên khi cậu cố gắng giữ quả táo giữa trán của cả hai, anh không thể giữ lại nổi nụ cười. Daehyun nhận thấy hành động đó và lúc cậu nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nhóm trưởng, cậu cũng cười theo.

"Bắt đầu!"

Yongguk là người di chuyển, từ từ đưa quả táo xuống má người nhỏ hơn, cho tới khi nó nằm ở dưới xương quai hàm của cậu, được giữ chênh vênh bởi môi của Yongguk. Tay anh trượt xuống lưng giọng ca chính và nghỉ ngơi trên hông cậu, kéo cậu lại gần mà không cần suy nghĩ và anh có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của người nhỏ hơn khi anh di chuyển quả táo sâu xuống cổ cậu. Bất ngờ, Daehyun cười khúc khích và né sang một bên, quá táo rơi xuống sàn. Yongguk dường như muốn đuổi theo, nhưng anh nhớ ra rằng họ không ở một mình mà đang phải ghi hình.

Yongguk nghe thấy tiếng cười của mọi người và MC trách đùa hai người vì để táo rơi. Daehyun thì đang giữ cổ mình, "Nó nhột lắm!" Cậu kêu lên, và giải thích quá nhiều. Himchan cười một chút quá tươi trước cảnh tượng trong khi các dongsaeng đều hớn hở theo dõi.

Hyungdon vỗ tay, "Được rồi, được rồi! Coi như là khởi động. Các cậu biết rõ cách chơi rồi chứ? Thử xem một lần nữa nào, vì tương lai của nhóm!"

Cả hai đều bớt lo lắng hơn lần này, nhưng sự kích thích vẫn còn đó. Khi Yongguk đặt tay lên người Daehyun trở lại và cảm nhận tay người nhỏ hơn đang nằm trên vai mình, trái tim anh lại đập xốn xang. Chầm chậm, anh di chuyển một lần nữa và lần này, họ giữ được trái táo ở giữa môi. Daehyun nháy nháy mắt và Yongguk như bị thôi miên trước hành động đó. Anh không đủ tập trung nhận biết những gì đang xảy ra cho tới khi quá muộn.

Daehyun đã di chuyển nhẹ, cố chừa khoảng trống để có thể di chuyển quả táo, nhưng vô tình làm rơi nó xuống sàn lần thứ hai. Sức ép Yongguk đặt lên quả táo khiến anh nhào về phía trước.

Ngay vào đôi môi đang hé mở của Daehyun.

Cả hai đứng đơ ra một lúc và tất cả những gì Yongguk thấy là đôi mắt mở to của Daehyun và anh có thể cảm nhận được thân hình nhỏ bé trong vòng tay và đôi môi căng mọng của cậu.

Chúa ơi, anh nghĩ, chúng thật hoàn hảo... và mềm nữa.

Sau đó cả hai đều giật mình lùi lại, và Daehyun ôm miệng trong bất ngờ. Mọi âm thanh từ từ dội vào tai Yongguk và anh có thể nhìn thấy sự chao đảo của cả trường quay, tiếng cười đầy ngạc nhiên và vui vẻ từ MC, các thành viên, và staff.

"Ah, Yonggukie! Em đã làm rất tốt hôm nay, kể cả khi staff có thể sẽ cắt đoạn này! Em nên nhìn mặt mình lúc đó!" Hyungdon nói giữa những tiếng cười lớn.

Defcon cũng cười tươi, "Hình như chúng ta đã làm vấn đề tồi tệ hơn rồi!"

Yongguk cố cười thật tự nhiên, vỗ vai Daehyun trong lúc cả hai trở về chỗ. Daehyun cười nhẹ, Junhong và Youngjae cười khúc khích trêu chọc cậu, nhưng Yongguk không hề bỏ lỡ cái cách mà đôi mắt của người nhỏ hơn trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Trên đường về ký túc xá, các thành viên vẫn tiếp tục trêu đùa hai người. Cả Kang cũng hùa theo cùng vài lời nhận xét láu lỉnh.

"Ai ngờ Daehyunie lại như vậy chứ, chỉ với một nụ hôn mà Yongguk đã trao cho em nó vị trí visual rồi!" Himchan trêu, huých nhẹ Yongguk trước khi quay xuống phía sau nơi Daehyun ngồi.

"Vậy Daehyunie, nó thế nào?"

"Để em ấy yên, Chanie." Chất giọng trầm của Yongguk mang một chút đe dọa trong đó và Hichan chỉ cười đầy xảo quyệt.

"Bảo vệ à, ngọt ngào đấy." Himchan lầm bầm đủ to để chỉ mình Yongguk nghe thấy rồi yên lặng, nên anh cũng chỉ lờ đi.

Daehyun mừng vì trong xe tối và làn da ngăm của cậu đã giấu đi đôi má đỏ ửng của mình.

Yongguk-hyung đã hôn mình, cậu suy nghĩ trong sợ hãi. Nhưng phần não logic lại nói điều ngược lại.

Không, đồ ngốc, anh ấy chỉ ngã vào mày thôi.

Bằng môi của anh ấy!

Một cách vô tình.

Môi anh ấy thật hoàn hảo...

Cậu bị kéo ra khỏi cuộc độc thoại bằng cái huých của Youngjae ở bên cạnh. Cậu suýt nữa đã tỏ thái độ với maknae-line khi họ cười khúc khích trước hành động của Youngjae, và những tràng cười dần chìm xuống cũng là lúc cậu đi dần vào giấc ngủ. 

***

Các thành viên đều đã ở những trạng thái khác nhau của giấc ngủ khi Yongguk bước vào phòng ngủ chung của họ. Anh khựng lại khi thấy một mảng trồi lên ở giường mình. Tiến vào sâu hơn, anh nhận ra đó là Daehyun đang cuộn tròn giữa giường, chăn đắp nửa người, vừa đủ để Yongguk thấy được chất liệu màu xanh của một trong những chiếc áo bóng chày anh có.

Quyền sở hữu quần áo là một trong những thứ không tồn tại ở ký túc xá. Ngoài những món quà nhất định ra, đa số quần áo họ đều chia sẻ. Nhưng chiếc áo này luôn là của Yongguk, quá rộng để bất cứ thành viên nào mặc vừa, trong định nghĩa về chuẩn mực của thời trang hiphop. Giờ nhìn nó trên thân hình nhỏ bé của Daehyun, gần như muốn tuột khỏi vai mỗi khi cậu di chuyển và chôn mình sâu vào gối của Yongguk đã có ảnh hưởng mãnh liệt tới cả trái tim lẫn thể xác của anh. Yongguk hồi tưởng về nụ hôn vô tình lúc trước và trí não anh gợi lên hình ảnh những buổi sáng yên bình và một nụ hôn tử tế, với Daehyun ngái ngủ trong quần áo và vòng tay của anh.

Anh hắng giọng và Youngjae, người duy nhất còn thức, ngẩng đầu lên. "Oh, hyung. Lúc nãy hai đứa út làm đổ mì lên giường và pijama của Daehyun."

"Daehyun không thể ngủ cùng em sao?"

Youngjae nhún vai và thu dọn mọi thứ, chúc Yongguk ngủ ngon và gói mình trong chăn. 

"Youngjae toàn đấm đá lúc ngủ." Yongguk quay lại giường của mình và thấy Daehyun ngồi dậy, dụi dụi mắt. "Giường của Junhong chật mất rồi và Uppie thì nóng như lò sưởi. Himchan-hyung nói nếu em quấy rầy giấc ngủ đẹp đẽ của anh ấy thì sẽ bị ném ra ngoài. Anh ấy cũng đưa em cái này; vì Junhong vừa giặt đồ nên..."

Yongguk cố gắng bình tĩnh lại và che giấu đi những cảm xúc đơn sơ với người nhỏ hơn. Daehyun mỉm cười mệt mỏi, "Em mong anh không phiền, nhưng em sẽ phải ngủ ở đây tối nay." Cậu trườn về phía tường, chừa chỗ cho trưởng nhóm.

Yongguk không chắc rằng ý chí của mình sẽ chịu đựng được, "Anh có thể ngủ ở phòng khách mà, Dae."

Daehyun cau mày, "Anh sẽ bị thiêu nếu ngủ ngoài đó. Cứ ngủ trên giường đi, hyung. Em hứa sẽ không đấm đá hay ngáy đâu." Mặt cậu ửng hồng, "Nếu nó làm anh cảm thấy tốt hơn, ta có thể đặt một quả táo ở giữa." Daehyun cười lo lắng ngay khi vừa nói xong, và Yongguk một lần nữa bị thuyết phục.

Thằng bé này...

Yongguk không thể từ chối, bèn trườn vào bên cạnh cậu. Anh cố không chạm vào người còn lại và kéo chăn lên, che vai Daehyun lại vì anh biết cậu thích thu mình vào những chỗ ấm áp. Cậu không hề làm gì để thu hẹp khoảng cách, nhưng rất hài lòng, đôi mắt từ từ nhắm lại.

"Ngủ ngon, Yongguk-hyung."

***

Yongguk đang làm bữa sáng cho mình khi anh nghe một tiếng ngáp phía sau. Quay lại, anh suýt đánh rơi quả trứng đang cầm khi anh thấy Daehyun đang đi vào bếp, duỗi thẳng tay lên quá đầu. Người nhỏ hơn đang mặc áo bóng chày của Yongguk và, hầu như chẳng còn gì khác. Việc duỗi cơ làm chiếc áo bị kéo lên, phô ra cặp đùi săn chắc và quần trong của cậu, chúng biến mất ngay khi Daehyun hạ tay xuống.

"Anh đang nấu gì vậy?" Daehyun bước tới và dựa vào người lớn hơn, quá rõ ràng trước ánh mắt sắc sảo của anh. "Anh nên cho thêm thứ gì đó vào chảo nữa anh biết đấy..."

Yongguk bỏ trứng xuống và quàng một tay quanh eo Daehyun, tay còn lại trượt xuống cặp đùi. "Bơ chẳng hạn..."

Daehyun thở dồn dập khi Yongguk đẩy cậu dựa vào bếp. 

Môi cậu mềm và mê hoặc, được ấn vào môi của anh.

"Như bơ vậy..."

Yongguk bật dậy khỏi giường, suýt đập đầu vào thành giường. Cái quái gì vậy? Mình vừa mơ thấy... Tiếng động bất ngờ làm cậu tỉnh dậy và giọng ngái ngủ của Daehyun vang lên ngay sau đó.

"Hyung? Chuyện gì vậy?"

Cậu nằm ép sát vào tường, cố gắng chiếm càng ít chỗ càng tốt. Yongguk chắc hẳn đang trông rất chưng hửng, vì cậu với tay ra định chạm vào vai anh, nhưng lại dừng trước khi nó tới nơi.

"Không có gì, Dae. Chỉ là ác mộng thôi. Anh sẽ đi uống nước, em ngủ đi."

Trong mắt Daehyun lóe lên tia nghi ngờ nhưng cậu quá mệt mỏi để hỏi gì thêm nên cậu gật đầu. Cậu quay trở lại với giấc ngủ trước cả khi đầu chạm gối và Yongguk một lần nữa bị bỏ rơi với những suy nghĩ.


End chap 9.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net