Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đạt xuống nhà train em ơi!"

Đây chính là câu nói Đạt chẳng mong chờ tý nào, thậm chí khi nghe câu đó là chân tay em như rụng rời ra, em rất sợ câu nói này thậm chí ghét cay ghét đắng nó.

Mỗi lần train là em như ra pháp trường. Lý do là vì tên Lai Bâng đó chứ sao, em đang chưa thể theo kịp tiến độ của team, chưa theo kịp lối chơi của cả team mà tên kia còn chì chiết, mắng em nữa. Lúc train em chẳng tập trung nổi, em có luyện chứ mà cứ đến lúc train thì lại cứ hoảng loạn mà bấm loạn xạ. Lai Bâng thì cứ mắng, em thì cứ im lặng, tuy team đã nhắc nhở hắn nhẹ lời hơn mà vẫn vậy.

Bình thường mạnh mồm là thế nhưng đến lúc thực hành nó lạ lắm, những lúc bị Lai Bâng mắng xong em tủi thân vô cùng, nhưng lúc như vậy em chỉ muốn có Tân Khoa an ủi thôi mà tất cả là do cái tên Red kia cản trở, em cho là vậy.

Trong team thì em chỉ thân với Tấn Khoa và Hoàng Phúc thôi, không hẳn là thân nhưng đó là 2 người mà em nói chuyện nhiều nhất. Phúc thì hay mua vui, hài hước nên lúc nói chuyện với Phúc em cười sái hàm. Còn với Tấn Khoa thì nhiệt tình, luôn trả lời hết thắc mắc của em, em hỏi 1 câu thì Khoa trả lời lại 10 câu nên khiến em thấy yên tâm khi ở cùng cậu bạn này. Nhưng tần suất ở cùng Khoa của em rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay, có khi còn thừa ngón ấy chứ. Những lúc em chớp thời cơ nói chuyện với Khoa thì y như rằng vị tiền bối kia lại xen vào, làm em ấm ức vô cùng

Quý hay chọc Đạt và Khoa là trời sinh một cặp vì em là 1 đứa hay hỏi còn Khoa là 1 đứa hay trả lời. Em cãi lại Quý phủ định điều đó nhưng trong tâm em khoái vcl ra. Nhưng những lúc như vậy, tên bad boy tên Nam kia lại xám xịt, mặt gã đen xì như bầu trời sắp có giông vậy, đáng sợ lắm.

Hôm nay lại train, Đạt lại mắc lỗi và tên Bâng lại mắng em, mỗi ngày cứ như vậy như 1 chuỗi, nhưng hôm nay em chịu hết nổi rồi, em bật lại hắn nhưng vẫn chỉ dám nói nhỏ vì em sợ hắn lắm

"N-này, em cũng cố rồi chứ bộ..do Lai Bâng cứ.."

Em sợ lắm, giọng như vỡ ra, mắt rưng rưng như sắp khóc, mặt đỏ au cúi gằm xuống

"Cái gì?"

Bâng gằn giọng lên hết kiên nhẫn làm em tái mặt

"T-tại Bâng cứ mắng em đấy chứ. Ai đời lại đi mắng thành viên mới như vậy chứ!!"

Nói xong em đi một mạch lên phòng để mặc 4 con người nhìn nhau hoang mang. Cả ngày hôm đó em chẳng thèm ra khỏi phòng, cứ ở lì trong đó. Mọi người cũng cố gắng thuyết phục em ra ăn tối nhưng chẳng có hiệu quả. Đến lượt Khoa, em nằm trùm chăn trong phòng thì nghe giọng Khoa liền bật dậy rụt rè mở cửa cho Tấn khoa vào. Lúc cả 2 đã ngồi yên vị trên giường Khoa hỏi tại sao em lại nhốt mình trong phòng như thế

"Đạt chẳng dám đối diện với Lai Bâng đâu, tên đó đáng sợ quá"

"Chắc ảnh chưa quen thôi mà, với lại thay Nam ra đột ngột quá nên ảnh cọc hơn bình thường chút thôi.."

"Chút cái gì chứ, chắc ảnh ghét Đạt lắm"

Đạt ôm mặt chẳng dám nhìn vào mắt Tấn Khoa. Không phải vì ngại Khoa mà em giận. Em giận bản thân thì em yếu kém, thực lực có hạn làm ảnh hưởng đến tiến độ của team. Em xấu hổ vì bản thân chẳng thể làm 1 xạ thủ tốt để có thể chung đường với Khoa. Chưa bao giờ em cảm thấy ghét bản thân đến thế. Có lẽ Lai Bâng nói đúng, em ngu dốt, kém cỏi, là 1 đứa vô tích sự. Chỉ vì 1 mình em mà cả team bị chậm tiến độ, không xứng đáng để đứng chung hàng ngũ với SaiGon Phantom.

"Chắc Đạt không đủ thực lực để đánh với team rồi, có lẽ lời của Lai Bâng nói đúng.."

Tấn Khoa thấy em bi quan lên lấy tay kéo mặt của Đạt lên, nhìn thẳng vào mắt em mà bực bội nói

"Đạt ngáo à? Đạt chơi rất tốt đấy, Khoa tin mắt nhìn người của TiTan mà!! Ảnh sẽ không bao giờ chiêu mộ 1 người yếu kém về team đâu, đừng có bi quan như thế chứ? Khoa tin Đạt làm tốt mà, cứ làm tốt lên nha!!"

Em nghe Khoa giảng đạo lý chán chê thì liền nhẹ gật gật đầu. Khoa thở ra bất lực đứng dậy chuẩn bị ra khỏi phòng

"Khoa bảo Titan để thức ăn lại cho Đạt, đêm đói thì lấy ra hâm lại mà ăn"

Đoạn nói xong Khoa ra khỏi phòng mặc cho Đạt vẫn ngồi đó suy nghĩ về những lời cậu vừa nói xong.

Đang ngồi suy nghĩ thì tên Phúc kia bước vào vỗ vai cậu khiến Đạt giật bắn người

"G-gì thế!?"

"Làm gì mà cứ ngồi im như robot hỏng vậy chứ, anh tưởng chú chet luôn rồi đấy"

"Hứ, ai thèm anh quan tâm"

Phúc nghe xong chỉ phì cười rồi tới chỗ bàn máy tính chuẩn bị live, em thấy vậy cũng ra khỏi phòng mà xuống phòng khách ngồi. Nơi đây ban ngày luôn là nơi náo nhiệt nhất mà khi đến đêm nó lại trông rất vắng vẻ. Cậu xuống phòng khách chỉ còn anh Polo và red ngồi ở sofa.

"Đạt ăn đi em, đói rồi à?"

Anh Polo nói tay chỉ vào phần thức ăn được dành lại để trong bếp, Đạt chỉ dạ vâng vậy nhưng em chẳng ăn, chẳng có hứng ăn uống gì hết. Em đến máy tính để live, chỉ những lúc này em mới có thể bộc lộ trình độ của em thôi. Vẫn là con elsu đấy nhưng lúc chơi rank và train nó khác nhau 1 trời 1 vực. Không phải là so sánh chênh lệch nhưng thật sự trình độ em lúc chơi rank nó rất khác. Red nhìn lên màn hình máy tính đang hiện trận đấu em đang chơi giật mình khi nhìn kda của em

"Vãi, 5-2, có đúng là con elsu của mày không Đạt? Sao lúc train nó lạ thế?"

"Anh nghĩ train nó dễ như đấu rank bình thường à?"

"Tốt, cứ thế mà phát huy nhé!"

Nam cười khà khà quay đít đi đến sofa ngồi. Live một hồi thì cũng thấy Lai Bâng xuống, có lẽ hắn chuẩn bị live đây. Em biết hắn xuống cũng chẳng thiết để ý, vờ như không thấy mà chơi tiếp. Vừa chơi hết trận em thấy tin nhắn Lai Bâng tag tên em trong group với dòng tin nhắn "Chơi với anh một trận", cái gì vậy? Sao lại rủ em chơi game với hắn. Em bất giác quay sang chỗ hắn, tay vẫn đang cầm máy còn mắt hướng qua em

"Chơi? Hoặc không?"

"V-vâng.."

Thật tình em cũng không muốn chơi với hắn cho lắm, nhưng cơ hội ngàn vàng này làm sao để vụt mất. Sáng nay vừa mắng em te tua, đêm đến lại rủ em chơi game cùng làm em muốn đái ra quần. Được chơi rank với Lai Bâng nên em cố gắng chơi cho tốt để hắn có thể thấy được ưu điểm của em. Trận đó em cầm Violet, 1 trong số con tướng tủ của em, trận đó em cho team bạn ăn hành liên tục. Lai Bâng ngỡ ngàng với cái trình độ tốt bất ngờ của em, hắn dụi mắt lại xem hắn có đăng nhập nhầm vào acc clone nào không, nhưng đó vẫn là acc hắn chơi. Live xong Đạt thấy đói liền đến chỗ bếp lấy phần thức ăn kia hâm lại ăn, còn Lai Bâng thì vẫn live.

Tên kia chạy kpi ghê quá, 2h sáng rồi mà vẫn live. Em quá khâm phục độ chăm chỉ của Lai Bâng rồi, gặp em có khi đang live rồi ngủ gục ở trên live còn không biết.

Ăn xong em vẫn chơi game tại em vẫn chưa muốn ngủ, phải chơi game để tiêu cơm.  Cả Gaming house đã đi ngủ hết chỉ còn lại em và Lai Bâng, em thì ngồi ở phòng khách chơi game còn hắn thì live.

3 giờ sáng Lai Bâng tắt live, hắn ra ngoài phòng khách để tắt đèn thì thấy em ngồi gục trên sofa, tay cầm máy vẫn đang ở trong trận, có lẽ đang chơi tranh thủ đang lên bảng đếm số em ngủ tý đây mà, nhưng không hiểu sao con Valhein em chơi đứng treo ở tế đàn đến phút 15 khiến team đang rất tuyệt vọng. Hắn tính tắt máy cho em thì vô tình nhìn vào kda, dù gì kda của em đâu quá tệ. Có lẽ từ hôm nay hắn đã có cái nhìn khác về em rồi.

Ở khách sạn chán quá, mạng hấp hối không có truyện đọc nên mò vào đây viết:)) đọc nó đá lắm nên đọc tạm hé😘😘


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net