Bon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Lồn má, phải mày không vậy Đạt"

Lại là cái giọng nói oang oang của Quý khi thấy em hôm nay bứt phá hơn mọi ngày.

Hôm nay em có một tinh thần vô cùng thoải mái và vui vẻ khi hôm qua Lai Bâng rủ em chơi game cùng, cũng có nghĩa Lai Bâng đã chấp nhận em rồi đúng không nhỉ? Đạt vừa train vừa cười hí hí khi thấy cả team trầm trồ trước con Fennik hủy diệt nằm trong tay Đạt bé bỏng. Vì mải cười nên em đã nằm lại, mặt em tái mét, chết cha, mới được khen xong giờ lại mắc lỗi. Em sợ bị Lai Bâng mắng, vội nhắm tịt mắt lại giống mọi khi nghe hắn mắng vốn nhưng một hồi chả thấy gì em lén lút mở hé mắt ra nhìn Lai Bâng. Quái lạ, hắn hôm nay bị ai nhập hay sao mà chỉ im lặng chơi game, chẳng mắng em nữa, bỏ mẹ, hay hắn đang âm mưu kế hoạch gì đó tống cổ em ra khỏi team hay sao.

Làm ơn đấy Lai Bâng, mắng em một câu thôi, chứ im lặng như vậy làm em sợ té đái.

Em không thấy có gì bất thường thì bình tĩnh chơi tiếp. Buổi train hôm nay kết thúc êm đẹp nhưng em lại không thấy như vậy, em lại sợ pha lỗi của em khi nãy làm hắn bất lực, không thiết mắng vốn. Em đang chôn chân bất động ở giữa phòng khách, đang lạc vào những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu thì Khoa đi lại đặt tay lên đầu Đạt xoa xoa.

"Đạt hôm nay chơi tốt lắm, cứ thế mà phát huy nhé!!

Đạt chưa kịp định hình lại thì Khoa lại chạy đi mất. Em liếc mắt vào nhà bếp thì thấy hắn đang nói chuyện với Titan chuyện gì đó, mặt Titan có vẻ nghiêm trọng lắm. Chân tay em bủn rủn ngồi xuống sofa, bò đầu bứt tóc lo sợ hắn đang nói chuyện với Titan tống cổ em ra khỏi team. Chết thật, mới vào team chưa được một tháng mà đã bị đuổi thì có coi được không chứ.

Đang bận suy nghĩ thì thầy Titan đi lại chỗ Đạt vỗ vai động viên em. Thầy thấy em tự nhiên buồn buồn thì hỏi vì hôm nay em được khen rất nhiều thì vui chứ sao lại trưng cái vẻ mặt như bánh đa nhúng nước như vậy được.

"Anh sắp đuổi em hả..?"

"Gì vậy Đạt? Em sao vậy?"

"Thì nãy em mắc lỗi..Lai Bâng không thèm mắng em nữa, còn lại nói chuyện với anh nên em.."

"Em nghĩ nhiều vậy trời, quan trọng là hôm nay em chơi rất tốt, mắc vài lỗi có sao đâu chứ. Nãy Bánh lại nói chuyện hỏi ngày bắt đầu mùa giải thôi nà"

Em thở phào nhẹ nhõm cảm ơn Titan. Lúc thầy đi em ngồi nhìn lại thông số lúc nãy train, có vẻ mọi người đã thấy được năng khiếu của em rồi. Đột nhiên em nghĩ đến khoảnh khắc em được Tấn Khoa xoa đầu vừa nãy, em đỏ mặt lên tự cười. Em ước quay lại cái cảm giác đó lần nữa, tự nhiên cảm thấy hối hận vì lúc Tấn Khoa xoa đầu thì em đang bận suy nghĩ, lo sợ.

Lai Bâng ở trong bếp uống nước thì nghe được tiếng khúc khích ở phòng khách. Quái lạ, mọi người nãy còn ở gaming house giờ lại biến đi hết, bất giác hắn thấy rùng mình. Mới trưa trời trưa trật mà lại có ma sao, tuy bề ngoài hung hãn cọc cằn nhưng bên trong hắn rất mềm yếu, hắn cố tỏ ra ổn lén lút nhìn ra phòng khách. Cảm giác rùng mình liền biến mất, hắn thở phào khi tiếng cười đó bắt nguồn từ em, chết, hắn quên còn em ở trong gaming house.

Hắn đi ra đứng cạnh chỗ em ngồi. Em vẫn cứ ngồi cười mà không hề nhận ra có tên đội trưởng em ghét cay ghét đắng đứng nhìn mình từ trên xuống với ánh mắt khó hiểu. Em cứ ngồi cười cười, hai má hồng lên như hai cái bánh mochi anh đào. Ôi vãi, cảnh tượng này được tên Lai Bâng kia thấy hết rồi, hắn bất giác đỏ mặt lên, còn tưởng tượng ra ngàn cánh hoa đào rơi xuống nữa.

Em ngửa mặt lên, đập vào mắt em là gương mặt đang nhìn chằm chằm của hắn.

"Má ơi cái lồn gì vậy?!!"

Em giật bắn người liền khuơ đập lên mặt hắn, tay đó còn là tay em cầm điện thoại nữa, vậy là hắn được ăn trọn quả tác động vật lý được bonus cái điện thoại nữa. Hắn đau đớn ôm mặt ngồi phịch xuống sofa, chết mẹ rồi, em lỡ giẫm vào đuôi chó rồi. Em hoảng hốt đứng dậy gỡ tay hắn ra, máu? Máu đâu ra thế? Rồi luôn, em đánh hắn chảy máu mũi rồi. Em vội lấy giấy ướt trên bàn muốn lau cho hắn thì bị hắn lắc đầu gạt tay ra rồi đi lên phòng. Chết mẹ, em sợ gần chết, tay em run run cầm tờ giấy ướt nhì  chằm chằm vào nó.

Em chẳng dám lên lầu nữa, chỉ dám ngồi dưới phòng khách đợi mọi người về, đặc biệt là Tấn Khoa. Đến tối, thấy Phúc đi đâu về, em như cá gặp nước lại chỗ Phúc nhờ anh dẫn em lên phòng.

"Em xem phim ma xong bị lậm hả Đạt?"

"Không phải em sợ ma đâu, em còn sợ thứ còn đáng sợ hơn cả ma nữa. Anh, giúp em đưa em lên phòng đii"

"Rồi rồi, đợi chút, muốn nhanh thì phải từ từ"

Em vừa lên lầu, nhìn vào phòng của Lai Bâng và Nam đôi mắt em lóe lên tia ân hận. Em định sẽ xin lỗi Lai Bâng, em muốn lấy công chuộc tội, nhưng chẳng biết hắn thích gì.

"Anh Cá, em hỏi cái này"

"Hỏi đê nhóc"

"Lai Bâng ấy, ảnh thích gì vậy ạ..?"

"Gì? Em hỏi Lai Bâng đi, hỏi anh làm quái gì?"

"Thôi, hồi sáng em mới phang ảnh chảy máu mũi xong muốn xin lỗi ảnh mà không biết ảnh thích gì.."

"Đù, chú gan đấy"

"Thì tại ảnh chứ bộ..mà thôi, anh trả lời câu hỏi của em đii"

"Anh chịu, đó giờ anh chả biết Lai Bánh thích gì luôn"

Ca này khó rồi, đến Phúc còn không biết hắn thích gì, giờ Nam ở cùng phòng Lai Bâng thì vắng nhà, chả còn ai để hỏi nữa. Em quyết định lấy đống bánh kẹo của em qua chuộc tội, chẳng biết hắn thích không nhưng giờ cấp bách rồi.

Em qua phòng hắn gõ cửa chẳng thấy trả lời, em vặn tay nắm cửa may là nó không khóa. Em ngó vào thấy hắn đang mải chơi game, mũi thì hơi sưng lên đỏ đỏ như mũi chú hề làm em bụm miệng cười nhỏ. Hắn chơi game thì nhận ra tiếng cười liền ngẩng mặt lên hỏi

"Gì?"

"E-em vào được không?"

"..."

Hắn không trả lời, chắc đang giận em lắm đây. Em mặc kệ, rụt rè ôm đống bánh kẹo đưa ra trước mặt hắn.

"Em xin lỗi chuyện hồi sáng.."

"Chuyện gì?"

Hắn cố tình hỏi lại em, cảm thấy việc trêu chọc em khá thú vị. Em hoảng hốt, đỏ mặt lên vì xấu hổ, mặt thì cúi gằm xuống.

"Thì lúc sáng..em lỡ đánh anh chảy máu nên giờ em đưa kẹo qua xin lỗi anh.."

"Cái gì? Nhóc nói to lên, anh không nghe rõ"

Em cáu rồi đấy nhé, đã ngại rồi còn cố chọc nữa, tên đáng ghét này.

"Anh đọc số tài khoản đi em chuyển khoản tiền để anh đi khám tai, còn đống này em xin lấy về.."

Nói rồi em ôm đống kẹo lên tính về phòng thì bị hắn kéo tay lại

"Này, nhóc làm anh ra nông nỗi này mà dám bỏ chạy à?"

"Ai thèm bỏ chạy, em bảo anh đọc số tài khoản thây?"

"Tiền thì sao mà đủ tổn thất tinh thần được?"

"T-thì ăn kẹo đi..?"

"Mày nghĩ kẹo mà làm anh nguôi giận à?"

"Ai biết anh thích gì mà mua được!"

"Thôi, anh mày tạm tha"

Tạm? Gì chứ, em đã xin lõi chân thành vậy rồi mà chỉ tạm tha thôi sao?

"À..anh cũng..xin lỗi nhóc mấy vụ anh mắng nhóc lúc train.."

"Anh mà cũng biết xin lỗi à?"

"Này, nhóc quá quắt rồi đấy"

"Đây mà là thái độ của người có lỗi à"

Em bắt đầu kiêu ngạo lên vì giờ em là kèo trên rồi

"Chứ giờ muốn sao?"

"Em cũng đưa bánh kẹo qua tạ lỗi anh rồi, giờ anh cũng phải có hành động tương tự đi!"

Hắn bối rối, rồi đột nhiên nghĩ ra kế nào đó. Hắn đẩy đống kẹo em thả xuống giường qua chỗ em

"Đây, vật tạ lỗi"

"Cái lồn, khó vậy anh cũng nghĩ ra được à? Em cũng tổn thất tinh thần chứ bộ"

"Thôi được, anh thưởng cho nhóc một buổi train với anh"

"Anh đừng gọi em là nhóc, em lớn rồi"

"Nhưng nhóc bé hơn anh 2 tuổi, mới chỉ 20 tuổi thôi, còn là con nít "

"Em không thích đâu, 20 là lớn rồi!! Em mặc anh, ngồi đây mà ân hận đi tên mặt mo!!"

Em giận dỗi về phòng bỏ mặc anh với đống bánh kẹo ngu ngơ ngồi nhìn.

Em hậm hực nằm lên giường nghịch điện thoại thì tiếng thông báo từ messenger gửi đến.

Lai Bâng

Tối mai 9h qua phòng anh, anh train riêng cho nhóc

Đừng có gọi em là nhóc

tên mặt mo

...

Cuộc nói chuyện ngắn ngủn nhưng đủ khiến em ấm ức cả đêm. Bèn tắt điện thoại đi ngủ, quan tâm gì tên đáng ghét đó. Quái lạ, sao hắn lại nhắn tin riêng với em nhỉ..chỉ cần nhắn trong group là được mà?

Mặc kệ, em đi ngủ. Tối nay em sẽ ngủ thật ngon đây...

Há há:)) tớ về rồi đây, về nhà cái là idea có tuôn ào ào vậy đó khặc khặc khặc
Vì từ giờ truyện nó cũng dịu ke rồi đó nên tớ sẽ có 1 số thay đổi từ chap sau, còn thay đổi cái gì thì chap 5 nói
Còn giờ thì vẫn cứ đu cái otp ngang ngược này của tớ đi các bạn cưng😏

Ú òa:)) Tối qua tớ đăng chap này lên, lúc đó buồn ngủ quá đăng đại lên, cái sáng nay đọc lại thấy sai chính tả từa lưa, má quên quá, nên bà nào đọc mà thấy có mấy chỗ sai chính tả thì thông cảm hé:)) hoan hỉ hoan hỉ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net