Chương 1: Em chết? Anh có buồn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chaeyoung:
Chồng ơi! Nếu một ngày em chết, anh có buồn? _cô đưa cặp mắt to tròn của mình nhìn hắn

-Jimin:
Tôi đãp bảo cô đừng gọi tôi là chồng rồi mà! _hắn nghe giọng nói của cô lại nghe cô gọi mình như thế, một nỗi chán ghét hiện lên

-Chaeyoung:
Em xin lỗi, lần sau em sẽ không gọi vậy nữa _cô nhìn hắn, vẻ mặt ưu sầu

-Jimin:
Nếu cô chết à? Tôi sẽ vui còn không hết, nói chi là buồn _Hắn lạnh lùng nhưng cũng nén bước đi lại xem cô sẽ nói gì.

-Chaeyoung:
Sao anh lại lạnh lùng với em như thế?

-Jimin:
Bởi vì đó chính là cô đó. Giờ thì nói xong chưa? Mau cút đi! Đừng để tôi nhìn thấy nữa. Xíu nữa tôi sẽ đi ăn cùng cô ấy, bàn ăn cô chuẩn bị chỉ dư thừa thôi.

-Chaeyoung:
Ờ. Em biết rồi _Cô cười một cách chua xót rồi bước lên phòng, bỏ lại một bàn ăn mà cả buổi chiều đã chuẩn bị cho hắn. Hắn lúc nào mở miệng ra cũng 1 cô ấy, 2 cô ấy. Hắn đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô. Câu trả lời của hắn sao tàn độc đến vậy? Từng nhịp đập trái tim cô như bảo hắn đừng đi...

...........
Reng...Reng....Tiếng chuông điện thoại vang lên, là của cô ấy

-Dahyun:
Anh!

-Jimin:
Anh đây!

-Dahyun:
Khi nào anh đến với em đây? _Giọng nói ngọt ngào của cô ta vang dài.

-Jimin:
Bảo bối! Chờ anh chút nhé, xíu đến liền đây _Hắn cúp máy rồi nhìn lên lầu, chẳng luyến tiếc mà sải chân bước đi.

Cảm giác hôm nay của hắn rất lạ, nó như ám chỉ điều gì đó nhưng lại bị hắn gạt bỏ.

......
-Chaeyoung:
Anh này? _Cô gọi cho hắn, giọng nói có chút mệt mỏi.

-Jimin:
Có chuyện gì? Cô phiền quá đấy! _Câu nói lạnh lùng, vô tình như con dao không lưỡi làm trái tim vốn đã nhiều vết xước của cô không khỏi quặn thắt.

-Chaeyoung:
Anh...a.n.h..về..với..em..em được không? _Cô cố gắng phát ra từng chữ một thật rõ ràng, rành mạch.

-Jimin:
Tôi bận rồi, cô cần gì cứ gọi quản gia đi _Từ đầu dây bên này, cô có thể nghe rõ tiếng rên đầy ái muội của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông.

Hắn bận ư? Rốt cuộc hắn bận việc gì?Bận chăm sóc thân thể cho em gái khác cha khác mẹ nhưng lại vô cùng may mắn của cô ư? Chaeyoung ơi Chaeyoung!!!!!!! Mày mất tất cả rồi!!!! Mất chồng! Mất tình yêu! Mất cả trái tim!

-Jimin:
Mẹ kiếp _Hắn tức giận quăng điện thoại lên bức tường trắng làm nó vỡ tan tạnh, đang lúc cao trào lại bị cô phá đám.

Trong khi hắn đang vui vẻ bên người phụ nữ mà hắn xem là bảo bối thì cô đây! Cô phải sống với trái tim yếu đuối,  được thay đổi để cứu con gái không huyết thống nhưng lại được cưng chiều hết mực của ba cô, với trái tim này cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Cơn ép tim cứ dần mạnh lên làm cô khó mà có thể hô hấp một cách bình thường, hộp thuốc để ngay trên bàn nhưng sao mà cô thấy nó thật xa, cách cô như ngàn dặm. Cô từ từ bò lại với tay lấy nó....thật khó khăn.

-Chaeyoung:
Em mệt rồi, ngủ thôi _Cô mỉm cười nhạt nhòa. Bàn tay từ từ trượt xuống tay vịn trên mép bàn, ngã xuống sàn lịm đi.

Vị quản gia vì lo lắng cô chủ từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì mà vội vàng lên phòng tìm cô.

-Bà quản gia:
Cô chủ!!!.... _ánh mắt bà hoảng loạn, vội chạy lại bên cô. Cầm điện thoại tay run run gọi cho hắn.

-Jimin:
Mẹ kiếp lại chuyện gì nữa? _Hắn tức giận.

-Bà quản gia:
Cô chủ...cô chủ xỉu rồi _Bà ấp úng nhìn gương mặt tái mét của cô.

-Jimin:
Cho cô ta chết đi. _Nói rồi hắn định cúp điện thoại chẳng màn đến sống chết của cô thì....
.................................
End Chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net