Chương 10: Đi kiếm việc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong, Kỷ Dương thu dọn bát đũa rữa chén xong xuôi rồi mang bữa trưa của Kỷ Duệ đi ra ngoài bỏ cặp sách nhỏ nhắn đã cũ. 

Cậu nhìn đi nhìn lại cặp sách, lười biếng đưa ra nhận xét. Quá cũ! Nhất định phải mua cho bảo bối một cái mới.

Sau đó, Kỷ Dương đeo cặp sách lên lưng em trai mình rồi trèo lên một tầng lấy hai hộp thuốc cỡ bàn tay đứa trẻ mười tuổi. Bỏ một hộp vào túi áo trước ngực khoát áo ấm vào rồi bỏ thêm một hộp vào trong cặp Kỷ Duệ rồi xoa đầu nó nhắc nhở.

"Nhớ khi nào cấp bách mới được dùng nghe chưa?"

"Vâng."- Nó ngoan ngoãn dơ hai tay lên, cậu bế nó lên lấy nón đội lên chào tạm biệt với Hạ Phàm rồi cầm chìa khóa rời đi.

Đi xuống chỗ gửi xe, Kỷ Dương bế Kỷ Duệ đi đến chỗ đậu xe của mình. Đặt nó xuống, mở khóa xe đạp rồi kéo ra khỏi hàng xe đạp.

Trong lúc lấy xe ra, cậu thấy ở đằng xa có một bóng ai đó đứng đằng sau bức tường nhưng lộ ra phần lưng có chút quen thuộc dường như đang nói chuyện với ai đó.

Tuy nhiên cậu vốn không thích lo chuyện bao đồng nên nhanh chóng đạp xe rời khỏi kí túc xá trường.

Bầu trời bắt đầu có chuyển biến, nắng ấm áp dần dần hạ xuống nền xi măng. Ở đó, hai anh em một trước một sau, người anh trở người em đi học còn người em mắt lim dim nằm trên chiếc lưng gầy nhỏ của anh mình vòng hai tay ôm hông anh.

Khung cảnh thập phần xinh đẹp, ấm áp.

Kỷ Dương trở em đến trường, mang nó đến trước lớp liếc nhìn xung quanh một chút phát hiện ra ba tên nhóc hôm qua bắt nạt Kỷ Duệ được ba người đàn ông mặt áo hở quần đen ở trên cánh tay hoặc trên mặt có hình xăm. 

Ba đứa nhóc đi rất kiêu ngạo nhưng khi thấy cậu quét mắt qua có chút sợ hãi nhưng vẫn cố ra vẻ ban cho Kỷ Duệ đang ngủ một ánh mắt khinh bỉ.

Kỷ Dương không chú ý chi cho cam, để Kỷ Duệ ngồi xuống ghế trước lớp bắt đầu cất đồ vào tủ cho nó rồi cưng chiều rũ mắt bế nó lên giao cho cô giáo sau đó đạp xe đạp đi.

Đạp đi đến vài nơi xem có nhận tuyển người không, rồi cậu vô tri vô giác mà đạp đến cửa hàng hôm qua mới nghĩ xong khi nào không hay. 

Nhìn những nhân viên ở trong quán đang bận rộn, có vài người phát hiện ra cậu thì dùng ánh mắt ngưỡng mộ khi cậu có lòng dũng cảm đối xử như vậy với quản lí mới.

Kỷ Dương nhìn hàng dài xếp hàng ở trước cửa cửa hàng cũ mà chú ý đến cửa hàng đối diện. Đây cũng là một quán nhưng là về coffe làm rất nhiều món nước, tuy vậy hình như ở đó rất ế khách.

Cậu thử đi đến gần xem, phát hiện ở trước cửa tiệm có dán giấy tuyển đầu bếp lập tức sáng mắt. Không chần chừ bước vào cửa tiện, trước cửa tiệm có treo một cái chuông khi mở cửa ra cái chuông sẽ vang lên như vậy có thể biết có người đến.

Mới bước vô, cậu bị choáng ngợp với cái cách bài trí ở bên trong  của cửa tiệm. Nhìn quanh màu chủ đạo của cửa tiệm là màu đen với màu trắng, cách trang trí không thua kém cửa hàng đối diện vậy tại sao lại ế khách?

Tất nhiên không lâu sau cậu liền biết lí do, khi nói muốn xin việc với người ở trước quầy. Người nọ khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp chiều cao không thua kém cậu mấy chỉ là cao hơn vài xăng-ti- mét mà thôi. 

Khi người nọ nghe cậu muốn xin việc thì lộ ra một mặt kinh ngạc sau đo trầm tư rồi nói: "Cậu đến đây dù không có kinh nghiệm hay có kinh nghiệm đều được nhận nhưng cậu phải không sợ nhân viên trong đây." 

Kỷ Dương gật gật đầu, người kia lập tức kêu tất cả nhân viên ra cộng thêm mang cho cậu một cái bánh và một ly cà phê. 

Được rồi, cậu hiểu lí do ế khách rồi, cậu ăn một miếng bánh một ngụm cà phê mà muốn ói nữa. Chắc chắn đầu bếp ở đây có vấn đề tâm lí, khi ăn còn có thể thấy rõ thành phần ở bên trong bánh. Một cái đầu cá mở trừng trừng mắt nhìn cậu.

Nhìn cậu thanh niên ngồi bên cạnh, cậu dùng án mắt đồng cảm để nhìn cậu ta cũng ra vẻ tôi oan uổng quá mà, Kỷ Dương lấy ra khăn giấy che đầu con cá lại. Được rồi con cá này chết đủ oan.

Sau đó nhìn các nhân viên trong quán, chỉ có ba người nhân viên bưng bê cộng thêm một tên đầu bếp trông khuôn mặt hơi hèn mọn. Ba người này ai nấy đều cao to, lực lưỡng còn lộ ra hình xăm và vài vết sẹo trông rất dữ tợn.

Tổng kết lại, cậu liền hiểu lí do quán ế khách cho dù quán có trang trí đẹp thế nào thì cũng ế bằng thực lực. Món ăn tệ hại không nói nổi, cả đống nhân viên như mới ra tù đi cải tạo quy chính nhưng không biết thu liễm thêm một tên đầu bếp cao ngạo nhìn rất muốn đánh nhưng nhỏ nhắn y chang cậu và người ở quầy. Nhìn bọn họ mặt một mảnh hung dữ nhưng xanh xao nhìn y chang là bệnh nhân rất giống đã nhịn đói khá lâu rồi.

"Cậu biết tại sao quán tôi ế khách rồi đấy, dù có trang trí đẹp mắt như thế nào cũng không có ai dám vào. Nếu cậu nhìn được đám nhân viên này thì có thể được nhận."- Người ở quầy nói thấy Kỷ Dương bình tĩnh gật đầu thì cũng nói. "Được, cậu được nhận."



END CHƯƠNG 10  

Add: Hihi thường thì các quán ăn chả muốn ế khách đâu nhưng cái quán này là ế bằng thực lực, đã nghèo mà không biết thu liễm kiếm miếng ăn nữa mới chán cơ.

Ok hẹn gặp lại các bạn vào ngày thứ bảy nha. Pp~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net