Chương 11: Trổ tài.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi được nhận, người thiếu niên ở quầy mỉm cười giới thiệu.

"Xin chào, tôi là Kim Phong, ba người cường tráng này từ phải sang lần lượt là Kim Dã, Kim Nhạc, Kim Lâm đều là anh trai tôi. Quán chúng ta mới lập nghiệp từ ba tháng trước nhưng ế tới giờ, vị đầu bếp kia tên Trư Phi mới tuyển vào."

"Ừm, con cá này chết đủ oan."- Kỷ Dương gật gật đầu, cảm thán nhẹ nói vô tình lọt vào tai vị đầu bếp mặt đầy mụn kia.

"Cậu có gan nấu một món cho họ ăn xem, tài nghệ của cậu chắc gì đã hơn tôi?"- Gã tức giận nói còn định đấm cho cậu một cái.

Nhìn cái thân hình nhỏ nhắn khuôn mặt không sức sống mi rũ như vậy Trư Phi chắc chắn người này rất yêu lúc vung tay vì quá nhanh nên bốn người kia còn chưa kịp phản ứng.

Nhưng tay chưa chạm đến mặt đã có một bàn tay nắm lấy bàn tay gã, lực nắm không hề nhỏ làm gã không cử động tay được ngược lại còn bị bẻ ngược ra sau. Chân bị một cái đạp mà té khụy xuống đất, nhìn cực kì ghét bỏ.

Kỷ Dương thu lại tay, tiếp tục rủ mắt rầu rĩ nói: "Không có việc gì đừng đi đánh người." 

"Vậy cậu có thể nấu một bữa cho chúng tôi thưởng thức tài nghệ không?"- Kim Phong mỉm cười hài lòng hỏi rồi nhận được cái gật đầu thì đi đầu dẫn đường cậu theo sau.

Đi lên tầng là phòng bếp, cái khiến cậu bất ngờ chính là đây rõ ràng là quán cà phê không phải quán cơm mà cư nhiên lại có đồ dùng của quán cơm. 

"Chúng tôi đứng kia nhìn, phiền cậu rồi."- Kim Phong lại mỉm cười lần nữa lại lôi kéo ba anh trai mình ra kia ngồi chờ.

Kỷ Dương lấy ra lọ thuốc Deffriyu bỏ một viên vào miệng, cất đi rồi bắt đầu nấu ăn.

Cậu làm món ăn đầu tiên là làm kimchi rau cải thảu như hồi sáng trộn xong liền lấy kéo cắt nhỏ ra xong liền để qua một bên. Bắt lửa để chảo lên đổ một ít dầu chờ cho nó nóng bỏ hành củ đã thái nhỏ vào đảo rồi cho thêm thịt đã tẩm gia vị vô.

Khi đã chính, cậu cho dĩa kimchi cải thảo vào khuấy một chút rồi thêm một chút gia vị rồi khuấy tiếp.

Nhìn dường như đã xong liền bỏ thêm cơm đã chín vào đảo cho nó hoàn toàn trộn vào nhau, sau đó liền bỏ lượng viên phô mai nhỏ vào trong rồi đóng nắp chảo lại chờ phô mai tan.

Hai phút sau mở ra, khói bốc lên mang theo mùi hương thơm ngát quyến rũ năm con người đã còng lưng cố ăn chay ba tháng kia thèm khát. 

Mắt ba tên nam nhân mở trắng trợn nhìn vào cái chảo như muốn ăn luôn cái chảo, cậu múc cơm xào ra đầy năm dĩa rồi lấy từ trong túi một hộp rong biển giã ra. 

Mở nắp hộp khẽ rắc lên năm cái dĩa một ít rong biển rồi cất thu vào túi, xong xui liền bê đồ ăn lên.

Ngắn gọn trước mặt chỉ một đỉa cơm chiên cay nóng hổi nhưng lại rất có mị lực a, họ múc một muỗng nhấc lên. Cơm liền bị tách ra kéo theo sợi phô mai lúc đỏ lúc vàng mà thèm, liền bỏ vào miệng.

Hương vị vào miệng khiến họ muốn chảy nước mắt, bao lâu rồi mới được ăn ngon a? Mùi vị khi mới cho vào phản phất gia vị vừa đủ sau đó là mùi cay của cải thảo cùng hương vị thịt sau hết là mùi phô mai phủi bay đi vị cay muốn rơi lệ.

Bắt đầu bọn họ ăn như hổ đói riêng Kim Phong là vẫn giữ được vẻ ăn từ tốn nhưng tay có phần nhanh hơn một chút. 

Nhìn bọn họ như bị bỏ đói lâu ngày mà sinh ra chút tội nghiệp, Kỷ Dương nhìn lại khu nhà bếp còn có nguyên liệu làm bánh lại liếc nhìn đám người kia cậu co rút khóe miệng đi làm thêm vài miếng bánh.

Đây là bánh matcha, ngay phần bánh được làm bằng bột matcha thành mười lớp sau đó làm kem trắng. Xong liền để chiếc bánh đầu tiên lên bôi một lớp kem lên rồi phủ một miếng bánh trồng lên rồi bôi tiếp cứ như vậy cho đến khi mười tầng bánh vị matcha trồng lên nhau.

Cho đến khi lớp kem che phủ hết thì cậu rắc bột matcha lên miệng bánh, xong việc liền cắt bánh thành sau miếng để ra sáu cái dĩa mỗi dĩa còn có một quả dâu được đính ở trên trông rất đẹp mắt lại rất ngon miệng.

Nhìn nhìn thấy mấy người kia còn chưa ăn xong, cậu lại tìm bột cà phê. Được rồi dù không muốn nói cũng phải nói, cái nhà bếp này đủ đồ như vật tại sao họ lại còng lưng ăn chay mà không dùng tiền mua. Cái bếp này cái gì cũng không thiếu thì phải.

Kỷ Dương làm sáu ly cà phê trông đẹp mắt đủ hình thù, sau đó liền bê mỗi chiếc bánh kem cùng ly cà phê lên mỗi chỗ rồi ngồi xuống đối diện mà chậm chạp nhấm nháp chiếc bánh matcha và ly cà phê nóng hổi.

Sau khi ăn xong, ngước mắt lên liền nhìn thấy một miếng bánh matcha xinh xắn và một ly cà phê thơm rồi thấy thêm cái khuôn mặt hiện rõ chữ 'mời' liền không khách khí mà cầm miếng bánh từ từ nhấm nháp.

Họ chỉ muốn khen một chữ: Perfect.



END CHƯƠNG 11 

Add: Hihi hôm nay đến đây thôi, hẹn các độc giả vào ngày thứ bảy nhé!

Cảm ơn a~. Pp~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net