Chương 6: Đuổi việc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong, cậu cáo biệt Hạ Phàm xong liền chạy xe đạp đến quán. Nơi cậu làm là một quán trà sữa nổi tiếng toàn món ngon, ở đây Kỷ Dương nhận việc tiếp khách, tiếp tân hay là ship đồ còn phải tùy ca nữa. 

Cậu ở đây làm việc rất tốt, ít nói, lễ phép nên rất được quản lí cưng chiều các đồng nghiệp khác đều tốt nữa. Mới đến quán đã thấy một hàng khách xếp hàng dài rồi, các nhân viên thấy cậu đến thì vui mừng phải  biết rằng dù cậu rất là lười nhưng mà trong công việc tác phong rất nhanh nhẹn.

Cũng vì vậy mà quán cậu làm mới nổi tiếng đến giờ, cậu đến thay đồng phục rồi đổi ca với tiếp tân. Trong lúc làm việc, vô tình cậu nghe thấy đồng nghiệp nhỏ giọng nói.

"Cậu biết gì chưa? Quản lí về hưu rồi nhường quán này cho cháu của quản lí."

"Ể quản lí tốt vậy mà nếu về quê thì chúng ta biết sống sao? Chỉ có thể trông cậy vào quản lí mới thôi. Hi vọng tính tình tốt tốt xíu."

"Ôi chao, cậu đừng mơ tưởng tôi nghe nói là một người phụ nữ mới mất chồng tâm trạng cực kỳ xấu hồi trước đối xử với nhân viên tệ lắm."

"Vậy chúng ta xui xẻo rồi." 

"Đúng vậy đúng vậy, ế ế Kỷ Dương cậu vô thay quần áo chút đi tớ với cậu đi ship đồ."- Thấy cậu định đi thì một đồng nghiệp kêu cậu lại.

Kỷ Dương ợm ờ, rồi nhường việc cho người khác bước vào phòng thay đồ làm việc nảy giờ thuốc cũng đã hết tác dụng rồi cậu đành phải uống thêm hai viên trước lúc mình ngủ gật đi mất.

Nhưng việc đầu tiên là phải thay đồ, thế nên cậu cùng một số người đồng nghiệp nam đang lúc thay áo bỗng nhiên có một tiếng hét xông tới khiến mọi người tập chung vào chàng trai đang thay đồ đứng gần của.

Bỗng họ thấy ở giữa khe cửa có một đôi mắt của một người phụ nữ, tất cả nhân viên nam hốt hoảng lập tức mặc hết đồ vào. Dường như thấy được mình đã bị phát hiện nên cũng thẳng thắn bước vô luôn, có người nhận ra người này liền hô một tiếng: "Quản lí"

Kỷ Dương liếc nhìn người quản lí thật xấu xí, có một vài người vì hành động vừa nảy của bà ta mà khó chịu không nhịn được cằn nhằn.

"Quản lí sao chị lại nhìn chúng tôi thay đồ?" 

"Đúng vậy, chị là con gái mà."

"Câm miệng, tôi là chủ tôi thích làm gì tôi làm mấy người đều là nhân viên của tôi không có quyền lên tiếng ngoan ngoãn mà cho tôi xem đi."- Bà ta hét lên vì không đạt được mục đích mà tức giận ở bên kia thấy cậu vẫn chưa mặc xong cái áo thì đi tới.

 "Cậu, cởi đồ ra cho tôi."- Bà ta ngông nghênh không xem ai ra gì nói nhưng không nhận được ánh mắt của cậu mà còn mặc xong cái áo nữa chứ.

Bà ta liếc nhìn cái bảng tên được gài trước ngực thì cười khinh bỉ buông ra những lời không hay: "Kỷ Dương? Sao không đặt là Kỷ Nam* luôn đi? Đồ trai bao!" 

Dù hay bất cần trước đời nhưng không có nghĩa là cậu không có cảm xúc mà khi bị một người xúc phạm có thể nhẫn nhịn được nhưng một khi đã đụng đến tên cậu thì Kỷ Dương chả ngán một thằng nào.

"Bà nói tôi là gì cơ?"- Cậu hỏi lại trên tay cầm hộp thuốc cũ trong tủ của cậu còn có hai hộp mới mua, cậu mở ra lọ thuốc Deffriyu lắc ra những viên còn lại... ừm còn bốn viên trực tiếp nhét hết vào miệng.

"Đồ trai ba-- Á!!"- Chưa kịp nói hết bà ta đã bị đè ngược lại, bị cậu tát hai cái.

Kỷ Dương tức giận đấm thẳng vào hỏm tủ bên cạnh, hòm tủ đáng thương vì lực đánh quá mạnh mà bị lỏm đi một đường tròn sâu. Bà ta thấy vậy dù hoảng sợ nhưng không muốn mất mặt mà chửi bới.

"Cậu làm gì vậy? muốn đánh người à? Nam nhi không được đánh phụ nữ. Tên trai bao chết tiệt này!"

"Nhưng xin lỗi, tôi là đồng tính luyến ái."- Cậu nhếch mép ghé sát vào tai bà ta nói sau đó tát cho bà ta mười cái. 

"Bà già này, đã lớn rồi mà còn biến thái dòm ngó trai nhà lành thay đồ. Bà nói gì? Bà là quản lí bà thích làm gì thì làm? Vậy bà có ngon đánh trả lại tôi xem. Tên của tôi bà không có quyền ô uế nó, bà không có quyền đổi lại nó kể cả những người khác cũng vậy bà không thể ô uế nhục mạ nó nếu không tôi sẽ cắt miệng bà. Nói cho bà biết tôi còn bắt gặp bà lần sau dòm ngó người ta thay đồ dù là trai thay đồ thì tôi sẽ dùng đôi tay này móc mắt bà." 

Sau đó, Kỷ Dương cầm áo bà ta lôi bà ta ra ngoài đóng cửa lại những người ở bên trong dường như đã bị dọa sợ đứng hình. Cậu biết sau vụ này cậu có lẽ sẽ bị đuổi việc nhưng trước đó cậu phải đi lấy lương nên đành phải thay đồ lần nữa. Sau khi thay đồ xong cầm lấy hai lọ thuốc để đồng phục ở trong tủ rồi đi lãnh tiền từ bây giờ lại phải đi kiếm việc nữa rồi.



END CHƯƠNG 6

Add: Các bạn đang theo dõi truyện này cho mình xin lỗi vì chương trước mình ghi lộn ngày lẻ ra là thứ tư chứ không phải hôm nay mong mọi người lượng thứ nhé! 

Cảm ơn, hẹn gặp lại vào thứ bảy nhé. Pp~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net