Chương 36: Yên Bình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay trời mưa lớn, đông vừa sang nên cái lạnh chớm đông đột ngột kéo về. Lạnh lẽo như vậy mà có một nồi lẩu ấm áp thì còn gì bằng nhỉ?

"Tại sao lại là rượu Soju?" Lưu Di Di giật lấy chai rượi lớn từ tay của quỷ Nhi. Nhỏ thì liều mạng giành lại cho bằng được.

"Tại sao không được là Soju?"

"Trịnh Lam mắt yếu không thể uống rượu Soju."

"Thì tụi mình uống thôi, không cho Trịnh Lam uống là được."

"Đừng bướng với em." Đôi chân mày của Lưu Di Di chau lại, có chút kiêu kỳ cũng có chút sủng nịnh

"Lâu lâu mới có dịp một lần, uống một chút có sao đâu chứ."

Không quan tâm cái môi trề dài đổ được xì dầu của quỹ Nhi. Lưu Di Di vẫn lấy lại chai soju của nhỏ. Sau đó kéo tay quỹ Nhi ngồi vào xe, nhỏ vẫn còn dỗi cho nên hai tay vòng trước ngực, bướng bĩnh không chịu đeo dây an toàn. Lưu Di Di phải chồm người đến cài cho nhỏ.

Bởi vì quá quen thuộc với sự giận dỗi của quỹ Nhi, Lưu Di Di vẫn ôn nhu như thế, chỉ là không dỗ thôi.

Đi được hai mươi phút, thấy Lưu Di Di vẫn không dỗ mình, quỹ Nhi khó chịu cứ lâu lâu lại nhìn sang hướng của nàng. Nhỏ mong chờ Lưu Di Di nhìn qua thì sẽ quay sang hướng khác và kèm theo một cái 'Hứ' thật lớn để nói lên rằng nhỏ đang thật sự rất giận, nhưng mà Lưu Di Di là ai chứ?

Toàn soạn thành phố là một nơi có lực lượng các nhà báo trẻ tuổi lừng danh nhanh chóng. Trong đó, Lưu Di Di chính là con gái của giám đốc tòa soạn đó, chuyện cô đính hôn cùng một cô gái khác nhanh chóng nổi lên và lan truyền ra tận nước ngoài. Lưu Di Di tài giỏi lại có thêm một cô vợ sắp cưới nhanh nhẹn tháo vát và lanh lợi. Những thông tin mà Quỹ Nhi moi móc được từ các tập đoàn lẫn những người nổi tiếng đều là tuyệt mật, không phải ai cũng biết. Cho nên chuyện cô ấy nổi tiếng nhanh chóng cũng chẳng có gì lạ. Chưa kể đến chuyện tình của hai người cũng vô cùng đẹp. Từ bạn thân nối khố trở thành người yêu, bên cạnh nhau hơn mười lăm năm trời không hề có một cuộc cãi vã lớn tiếng nào. Chỉ có quỹ Nhi là điên khùng thích tự dỗi tự dỗ bản thân mà thôi.

"Không dỗ người ta?" quỹ Nhi chu môi nhìn về phía người con gái lạnh lùng đang lái xe.

"làm gì?" Lưu Di Di vì không quan tâm quỹ Nhi mà nhỏ giở trò lưu manh bấm tháo dây đeo an toàn của bản thân. Lưu tiểu thư hỏi nhưng vợ sắp cưới phụng phịu không trả lời. Cô đành nhân lúc đèn chưa xanh thì chồm người qua ghế phó lái kéo lại dây an toàn cho nhỏ.

Nhân lúc Lưu tiểu thư vừa chồm qua nắm dây an toàn. quỹ Nhi đã hôn một cái vào gương mặt của cô.

Hai người tự dưng bất động không nói một lời nào. Quỹ Nhi dù có chút láu cá và hư đốn một xíu nhưng trong chuyện tình cảm của chính bản thân mình thì lại bị yếu thế. Không bao giờ chủ động hôn Lưu Di Di, thậm chí hôn cũng rất ít khi tự giác. vậy mà giờ lại hôn lén... Lưu Di Di có chút không tiếp nhận được.

Mặt của quỹ Nhi đỏ kè, nhỏ nhanh chóng quay sang hướng cửa sổ không dám nhìn thẳng Lưu Di Di nữa. Lưu Di Di nhìn lên đèn xanh hai lần vừa chuyển màu, phía sau xe đang hối thúc. cô hít sâu một hơi mới chịu đạp ga đi thẳng.

Hai người mất mười lăm phút sau mới tới khu nhà của Dạ Thảo, đậu xe vào bãi đổ, quỹ Nhi vừa định tháo chạy thì phát hiện cửa bị khóa trái rồi. Như cảm nhận được điều gì sắp đến, quỹ Nhi mặt mày xám xịt xoay lại cười lấy lòng. Ngay lập tức liền bị Lưu Di Di kéo ghế tựa ngã xuống.

Phương Anh vừa từ bên ngoài đi vào, ôm trước người một túi áo quần cùng tay xách một giỏ trái cây. Đi sau là Dạ Thảo cũng ôm trên tay một túi áo quần mới.

"Chị về rồi."Dạ Thảo ném đồ lên ghế, mệt mõi tựa lưng vào sofa. Phương Anh đặt áo quần ngay ngắn lên kệ, sau đó mang giỏ trái cây đi vào trong bếp.

"Ừm... Chị về rồi ạ?"

Trịnh Lam trên tay cầm khăn tay đi đến định chào Dạ Thảo thì đụng phải Phương Anh. Theo bản năng, Phương Anh ngay lập tức ôm em vào lòng. Nhanh chóng nhạn ra được sự khác thường từ người đối diện, Trịnh Lam vội kéo giản khoản cách.

"Phương... Anh?"

"Ơ kìa, sao đang ôm người ta lại đẩy người ta ra rồi. Trịnh Lam thật lạnh lùng nha."Phương Anh giả vờ đau lòng sau đó đi về phía bàn bếp mà hít hít như đang khóc lóc. Trịnh Lam lần mò đi từ từ về phía tiếng thút thít không hề giả trân đó của Phương Anh. Tay chỉ dám nắm góc áo của cậu ấy mà kéo kéo.

"Phương... Anh... đừng như vậy... mình là..." Nếu không phải vì hủ dấm siêu chua của nhà mình thì Trịnh Lam đã có thể đối với Phương Anh bạn học này thân thiết hơn. Nhưng vì sự ga lăng cùng siêu cool ngầu của cô bạn tomboy này làm bao nhiêu cô gái rơi vào lưới tình trong suốt năm đại học mà điều ấy đã khiến Dạ Thảo chứng kiến được. Nếu em yêu nhỏ của mình cũng bị rơi vào đó thì thật không tốt, cô ấy vì vậy mà luôn sinh ra ác cảm với mấy bạn gái đẹp trai.

Phương Anh xoa đầu Trịnh Lam rồi cười. Cô nàng chỉ trêu chọc bạn nhỏ này mà thôi.

Cô dìu bạn nhỏ ra ngoài, rất nhanh liền bị Dạ Thảo kéo bé ôm vào trong lòng.

"Xùy Xùy, đi chỗ khác chơi đi nhóc." Dạ Thảo luôn ganh ghét Phương Anh.

được hương thảo mộc quen thuộc của Dạ Thảo ôm vào người, Trịnh Lam vui vẻ mà ôm lại chị. Sau khi trở về Việt Nam, điều đầu tiên em phải làm đó là vào viện để tiến hành trị liệu. Bên kia thành phố phía Bắc, ngài thị trưởng đại nhân Hoàng Nhất Nam nhất quyết không cho vợ mình bay sang thành phố này để chăm sóc Trịnh Lam. Ở bệnh viện đã bộn về nhiều việc, bây giờ lại lòi ra việc muốn Bác sĩ Tú Linh phải đến thành phố này chăm sóc cho bệnh nhân đặc biệt. Có chết Hoàng thị trưởng cũng sẽ không cho vợ đi!!!

Trịnh Lam là ca phẫu thuật đầu tiên được sự góp mặt của giác mạc nhân tạo đặc chế. Đôi mắt của Trịnh Lam bởi vì một phần hiếm người sở hữu, phần khác vì em còn trẻ tuổi, những người trẻ tuổi như em có tương lai, có cuộc sống đang chờ, không dễ gì mất đi thị giác, nhưng em lại đánh đổi nó để hiến tặng cho người khác. Tú Linh đã chế tạo thành công một loại giác mạc mà chỉ một mình Trịnh Lam mới có thể sử dụng. 

Chuyện này nhanh chóng được quỹ Nhi viết bài ngay khi nghe được tin Trịnh Lam trở về và kể lại. Nhỏ ngay lập tức đã nhờ vợ sắp cưới của mình gọi điện cho Thị trưởng Hoàng bên kia để xin ý kiến về việc có thể viết bài báo hay không. Hoàng Nhất Nam nhất thời tự hào về vợ của mình cho nên đã đồng ý mà không nghĩ đến phát sinh sau này. Vợ của Hoàng thị trưởng chưa đủ nổi tiếng hay sao?

Vào tại mượn không nói có, mượn một nói mười, tài năng của bác sĩ khoa học Tú Linh được nâng lên tầm cao mà không ai sánh được. Nguyên bài viết của nhỏ đúc kết lại là:

Tú Linh bác sĩ cứu người không vì tiền. Vô cùng nhân đạo.

Mà người hiến giác mạc là Trịnh Lam lại từ chối xuất hiện trước công chúng cho nên quỹ Nhi chỉ chụp ảnh sau lưng của bạn ấy. Dù vậy theo lời lẽ hoa mỹ trong câu từ khôn khéo của học sinh chuyên văn như quỹ Nhi. Trịnh Lam được mọi người khen thưởng ca tụng. Có vài người vì ngưỡng mộ sự cho đi mà không cần nhận lại của Trịnh Lam, đã ủng hộ một phần tiền vào tiền phẫu thuật tiếp theo cho em. Bởi dáng người của em nhỏ bé và gầy gò, có người đã gửi cho tòa soạn thành phố rất nhiều đồ ăn ngon nhằm gửi đến em bồi bổ.

Quay trở về hiện tại...

"Nhi đâu rồi ạ?" Trịnh Lam hỏi Dạ Thảo.

"Không biết..." Dạ Thảo đang còn phê pha ôm bạn nhỏ trong lòng, đừng hỏi những thứ khác, để yên cho cô ôm có được không.

"Ỏ~ Tình yêu bé nhỏ số 2 ơi~~~" Giọng nói nhựa chảy nước kia vừa vang lên thì chủ nhân đã xuất hiện . Mạnh Mỹ Linh xông vào như hổ đói tính vồ lấy con mồi. Mặc kệ Dạ Thảo mặt đỏ muốn nổ ra.

"Nhớ bé quá à." Mạnh Mỹ Linh như keo dán da chó dính vào người của Trịnh Lam, lại khiến cho Dạ Thảo tức đến mặt tím ra màu cà.

"Làm cái quỷ gì vậy? Thả bé người yêu của tôi ra."

Hai người lại bắt đầu như chó với mèo mắng nhau. Bên trong bếp, Hồng Gia Hân đã nấu xong món chính đang bê ra ngoài, Chị gái Phượng Hoàng liền nhanh tay đỡ lấy cái nồi nóng kia cho em. 

"Ah, chị hai, chị có thấy Nhi đến chưa ạ?"

Hồng Gia Hân được cô hiệu trưởng không xương quấn lấy rồi.

"Đến rồi nhưng vẫn còn dưới gara." Phượng Hoàng trước giờ vẫn như thế lạnh lùng.

...

Tầm ba mươi phút sau, quỹ Nhi cùng Lưu Di Di đã lên tới, mọi người có mặt đầy đủ và bắt đầu cùng nhau ăn lẩu.

Bọn họ bắt đầu kể về cuộc sống của nhau trong 3 năm nay. 

Hồng Gia Hân trong ba năm nay từ khi quen biết chị giáo thì lộ ra tính cách giống hệt mẹ của mình. Vô cùng phúc hắc, lời nói trữ dao găm. Không thể chối bỏ rằng Hồng Gia Hân trở nên rất xinh đẹp. Em đang làm tiếp quản quán Bar của mẹ mình và trở thành cô chủ nhỏ chính hiệu nhiều người biết đến. 

Hiệu trưởng Phùng Mỹ An thì ngày càng biến thái trêu ghẹo mấy bạn nhỏ học học sinh mới vào trường. Phượng Hoàng cũng thường xuyên ra nước ngoài thăm vợ nên chuyện trường lớp chị không quảng nhiều. Nếu không thử hỏi hiệu trưởng kia có thể tung hoành ngang dọc như vậy không chứ.

Phương Anh thì đang làm trợ giảng cho trường, từ một cô nàng tomboy cá tính trở nên xinh đẹp, tóc dài thướt tha. Cuộc sống của ai cũng trở nên yên ổn... Trịnh Lam nở nụ cười nhẹ nhàng. 

Tầm khuya hôm đó mọi người bắt đầu tản ra để đi về nhà. Lưu Di Di phải lôi kéo dữ lắm thì quỹ Nhi mới chịu buông tha cho Trịnh Lam. Hiệu Trưởng hôm nay được bữa gương mẫu không uống bia để mà còn chở bạn nhỏ nhà mình về. Mạnh Mỹ Linh say khướt rồi bắt đầu ôm chân của Trịnh Lam khóc lóc xước mướt mà bắn tiếng ngoại quốc.

Làm cho Dạ Thảo buồn bực đuổi người. 

"Phượng Hoàng, mang của nợ nhà bà đi đi. Nhớ khóa cửa giúp tôi. Tôi đưa em vào nghĩ ngơi."

Sau đó kéo tay Trịnh Lam chạy trối chết. Chưa để Trịnh Lam cảm nhận được bàn tay ấm áp của Dạ Thảo. Chị đã thả tay em ra rồi đẫy em ngã trên giường.

Trịnh Lam nhỏ bé đơn bạc nằm trên cái giường lớn có chút lạnh lẽo, sau đó liền được cảm nhận hơi ấm quen thuộc từ người kia."

"Làm sao vậy?" Trịnh Lam ôn nhu lời nói, đưa hay bàn tay nhỏ xoa xoa lưng của Dạ Thảo.

"Khó khăn lắm mới từ bệnh viện trở về, mà em lại còn bị người khác ôm ấp... thật khó chịu mà."

Trịnh Lam vừa muốn cười lại không thể cười, khi bàn tay hư hỏng của Dạ Thảo cứ sờ sờ vùng eo của em. 

"Người ta chịu đựng lâu quá rồi..." Giọng của Dạ Thảo khàn đặc không biết vì rượu hay vì thứ gì khác.

"Chị..." Trịnh Lam đỏ mặt, cố đẩy chị ra nhưng sức của bé quá yếu 

"Người ta muốn em..." 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net