Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian nhẹ trôi qua đến ngày thứ năm ở Nhạc Gia cũng chẳng có động tĩnh gì lớn vì chuyện Nhạc Tiểu Nguyên lặng đâu mất tâm vốn là chuyện thường tình nên chẳng ai đá động tới có sự hiện diện của cô ta trong căn nhà này không , trong căn phòng ấy lúc này ánh đèn càng lúc yếu ớt thêm vô cùng tối tâm , Nhạc Tiểu Nguyên sau khi bị cô gái kia đánh thức dậy liền được tiêm vào người mũi thuốc thứ năm.

Cảm giác đau nhói từ tay di chuyển từ từ lên cổ khiến Nhạc Tiểu Nguyên lúc này đau đớn này chồng lên đau đớn khác , những ngày qua chỉ cần tiêm một mũi thuốc vào người suốt mười hai tiếng đồng hồ cô ta sống không bằng chết , cũng như lúc này cô ta càng vùng vẫy thuốc càng duy chuyển nhanh xuống chân khiến cô ta có cảm giác như có ai đó lấy hàng ngàn cây kim đâm vào cơ thể , tiếng la ú ớ trong họng càng khiến cơ thể Nhạc Tiểu Nguyên nhanh mệt đi tiếp sau đó là trận cô giật liên hồi.

Sau khi mũi thuốc cuối cùng hết tác dụng Nhạc Tiểu Nguyên liền bị một hai người lôi đi ra khỏi căn phòng đó , dọc theo dãy hành lang tối đen Nhạc Tiểu Nguyên được chuyển đến một căn phòng có ánh sáng rõ hơn , vô lực nhìn bao quát xung quanh Nhạc Tiểu Nguyên liền thấy có một cọc gỗ sau đó cô ta liền bị treo lên đó như đang muốn tử hình khiến cơ thể cô ta đang run càng run mạnh hơn nữa.

Đối diện nơi cô ta có bàn nhỏ trên bàn có một cây roi cùng một mic và loa nhỏ trước mặt vẫn tấm kính một chiều lớn , đột nhiên bên loa phát ra giọng nói mà có lẽ cả đời này Nhạc Tiểu Nguyên sẽ không bao giờ quên được giọng nói nhẹ nhàng những chứa đầy sự lạnh lẽo.

" Tiên thi nhưng hãy giữ mạng cô ta lại. "

Giọng Nhạc Tiểu Nghi vang lên vọng lại khắp căn phòng kính , lúc này Lâm Nhan đứng bên cạnh liền đổ mồ hôi hột lòng thầm thán.

' Bắt người ta tiên thi trên người sống đã là sai trái cực kì rồi đằng này còn bắt người ta giữ lại mạng cho kẻ đó , chị hai à chừa cho người khác con đường sống với. '

Lời này của Lâm Nhan chỉ dám nói thầm trong bụng ai đời ngu lúc này lại chọc vào ổ kiến lửa chứ , sau đó cậu lại lắc đầu xua đi suy nghĩ sau đó liền cùng Nhạc Tiểu Nghi rời khỏi nhưng đến gần cửa đột nhiên Nhạc Tiểu Nghi dừng lại nói thêm một câu.

" Sau khi xong tiêm thêm một mũi thuốc số 7 nữa sau đó mới đưa về Nhạc Gia. "

Tiếp đó bước tiếp chỉ để lại tiếng la thất thanh cùng than khóc của Nhạc Tiểu Nguyên đang văng vẳng cứ dội đi dội ngược trở lại , bóng lưng đơn độc Nhạc Tiểu Nghi cứ tiến dần vào màn đêm đen như đang cố lẫn trốn thực tại.

Màn đêm dần dần hiện lên rõ hơn trong căn phòng tăm tối lấy ánh sáng yếu ớt của vầng trăng làm thứ chiếu sáng , thứ ánh sáng yếu ớt muốn nuốt lấy cơ thể nhỏ bé của một nhân loại tầm thường đang co mình vào một góc lẫn trốn đi thực tại đang diễn ra , đầu dây bên kia Nam Cung Phong thấy Nhạc Tiểu Nghi liền lo lắng hỏi liên hồi.

" Nhóc con , nhóc con có chuyện gì sao ? Nhóc con trả lời tôi nhanh lên. "

Nhạc Tiểu Nghi nhẹ rũ mi mắt lười nhát trượt người xuống giường tiếp nhẹ nhàng xuống nền đá lạnh lẽo , cảm giác lạnh dưới khiến Nhạc Tiểu Nghi trở nên thanh tĩnh hơn.

" A Phong , em có gì xứng đáng để anh yêu ? "

Đầu dây bên kia Nam Cung Phong khá bất ngờ khi nhận được câu hỏi của Nhạc Tiểu Nghi nhưng rồi hắn liền cười hắt ra giọng nói trầm ấm từ từ phát ra.

" Tôi từng đi qua rất nhiều nơi gặp qua rất nhiều loại người nhưng người tôi muốn chiếm đoạt làm của riêng mình chỉ có em , em xứng đáng hay không chỉ có mình Nam Cung Phong tôi được quyết định. "

Nhạc Tiểu Nghi nghe xong liền cười lớn lên như lúc này đã trút bỏ được gánh nặng trên vai xuống , đầu dây bên kia Nam Cung Phong đột nhiên lên tiếng.

" Tôi không biết kiếp trước như thế nào kiếp sau sẽ ra sao tôi chỉ biết rằng kiếp này em thuộc về tôi , đây mệnh trời ban xuống còn tôi xuống đây để bảo vệ và sủng em đến hết chặn đường còn lại của kiếp này. "

Đột nhiên lúc này cả hai đều ngước nhìn về phía mặt trăng đồng loạt đưa tay lên muốn nắm giữ nó nhưng vĩnh viễn không được , cảm giác cô đơn là khi cả hai đều nhớ nhau nhưng lại không thể gặp nhau , Nhạc Tiểu Nghi hạ nhẹ tiếng giọng nói thều thào như sóng biển nhẹ vỗ vào bờ.

" Em nhớ anh. "

" Chờ tôi về. "

Nam Cung Phong chỉ để lại hai câu sau đó liền một hồi ' tít . . . tít . . . tít ' dài , tuy rằng Nhạc Tiểu Nghi có chút bất ngờ nhưng sau đó liền để điện thoại tủ ngay cạnh giường tiếp đó nhẹ leo lên giường nằm xuống sau đó từ từ đi vào mộng cảnh.

Tầm ba ngày sau tại Nhạc Gia , Nhạc Tiểu Yên cùng Nhạc Tiểu Nghi lúc này đang thưởng trà liền nghe tiếng la thất thanh của người hầu ngoài cổng vọng vào , lo lặng có chuyện cả hai chị em đều chạy thật nhanh ra đó đập vào mắt họ lúc này đây là Nhạc Tiểu Nguyên quần áo rách nát , cơ thể chi chít viết thương lớn nhỏ , ở phần tay trái bị bầm tím lên vì những mũi thuốc được đưa vào cơ thể nhìn cô ta lúc này vô cùng thảm bại.

Người hầu sau khi đưa Nhạc Tiểu Nguyên lên phòng liền gọi điện gọi bác sĩ riêng của Nhạc Gia đến , khi bác sĩ đang trên đường đến thì Nhạc Tiểu Nguyên tĩnh dậy nhưng có những hành động vô cùng kì lạ cố gắn tìm thứ gì đó để đập phá trong khi miệng không ngừng bảo rằng cơ thể vô cùng đau đớn hay có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm cơ thể cô ta hoặc ai đó đang muốn giết cô ta.

Nhạc Mẫu lo lắng nhưng chẳng thể giúp gì , đột nhiên Nhạc Tiểu Yên liền quay lại nhìn Nhạc Tiểu Nghi , lúc này cô vô cùng bình tĩnh khiến Nhạc Tiểu Yên hiểu ra tất cả những chuyện đang xảy ra do kẻ nào sắp xếp. Ngày hôm ấy trong giới nhà giàu đột nhiên rộ lên tin ' Tứ tiểu thư Nhạc Gia - Nhạc Tiểu Nguyên đột nhiên hóa điên. '

---------------------------------------------

#Góc xàm : mình từ giờ sẽ đổi cách xưng hô giữa nam nữ chính síu để giống với tính cách đã định sẵn xỉa nam chính nhé , chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net