Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Tiểu Nghi mệt mỏi xoa xoa thái dương nhìn nhũ mẫu nói " Thời gian đây con có nhiều việc quá hai đứa nhỏ đành phiền người chăm sóc " .

Nhũ mẫu đột nhiên cảm thấy lo lắng hỏi " Có gì đâu chứ tiểu thư là tôi chăm từ nhỏ cả gan nói lớn thì tôi coi tiểu thư như con thì tiểu thiếu gia , tiểu thư nhỏ tôi xem như cháu mà chăm sóc " Nhạc Tiểu Nghi nghe đến liền ôm chầm lấy nhũ mẫu " Nhũ mẫu , từ trước đến nay ngoài cha mẹ với hai anh chị thì người là người thương con nhất , mệt mỏi đều là người bên con , con xem người như người mẹ thứ hai có gì mà cả gan chứ " .

Nhũ mẫu nghe đến liền nghẹn ngào nói " Ừm " sau đó lại hào hứng " Tôi làm thịt hầm củ sen cho tiểu thư ăn nha " .

Nói xong liền rời đi khỏi phòng .

Tối hôm ấy , Nhạc Tiểu Nghi bước ra từ phòng tắm với mái tóc còn đang nhỏ nước . Nam Cung Phong liền với tay cầm lấy khăn lau từ tay cô , biết ý đi lại ngồi xuống để hắn lau tóc " Ngày kia em có khách nên muốn tổ chức buổi tiệc nhỏ , anh muốn mời bạn nào không ? " .

Nam Cung Phong đột nhiên bật cười cúi xuống hôn lên tóc cô nói " Loại người như anh mà cũng có bạn sao ? " Nghe nói Nhạc Tiểu Nghi liền bất bình xoay người , dùng đau thương để nhìn hắn nói " Không được nói mình như thế nữa , được không " .

Nhìn biểu cảm lão bà nhà mình Nam Cung Phong không khỏi nổi lên trận ấm áp , xoay người rồi ôm cô vào lòng an ủi " Được rồi , sau này sẽ không nói thế nữa " .

Gật gật đầu nhỏ của mình sau đó liền ngóc đầu ra khỏi vai hắn nói " Không kẻ nào muốn làm bạn anh thì em cùng hai tiểu bảo bảo làm bạn anh , cả nhà bốn người chúng ta đủ vui vẻ rồi " .

" Được , lão bà nhà anh nói gì cũng được " Nói xong Nam Cung Phong liền rơi vào trầm tư suy nghĩ nữa ngày mới lên tiếng " Bạch đại ca cùng những người khác hình như chưa hay tin anh có con nhĩ ? " .

Sau đó vẫn ngây ngô đưa tay giúp cô lau đầu , hai tiểu bảo bảo rất biết thân biết phận . Khi thấy ba ba tồn tại trong căn nhà này liền ngoan ngoãn ở cùng nhũ mẫu chỉ cần hắn vừa đi không khỏi liền a a đòi mẹ .

Vì có thêm khách của Nam Cung Phong nên vừa hôm sau Nhạc Tiểu Nghi đã dặn mọi người vệ sinh trước , sau đó chiều đến liền cùng nhũ mẫu đi mua vật liệu .

Sáng hôm sau tuy rằng không đích thân vào bếp nhưng đã dặn nhà bếp nấu những món gì , cần thực hiện như thế nào , trang trí sao cho tin tế .

Đến gần tám giờ liền đón vị khách đầu tiên , tiếng máy bay ầm ầm vang lên khiến đám vệ sĩ của Nam Cung Phong cứng ngắc cả người . Ai có gan đến nỗi đáp máy bay thẳng xuống địa bàn của Nam Cung Gia chứ , chưa thấy người đã thấy tiếng lão Nhị từ xa vọng lại " Cho hỏi ở đây có ai tên Nhạc Tiểu Nghi không ? " .

Thấy Nhạc Tiểu Nghi từ trong đi ra ánh mắt kiên định nhìn người phụ nữ ba mươi vẫn đầy sắc xuân đang tươi cười đứng đó , lão Nhị theo chân cô đi vào trong liền thấy hai tiểu bảo bảo đang thoải mái vui chơi không khỏi thốt lên " Buíochas le Dia! Cé chomh gleoite atá na leanaí seo? "* .

Đột nghe tiếng nói cực xa lạ khiến Song Dao không khỏi hốt hoảng nhìn nhau , sau đó đồng loạt lật người . Một tia sáng liền chiếu rọi cả tâm hòn trẻ thơ lại đột nhiên vụt tắt " Oa oa oa oa " .

Nhạc Tiểu Nghi cùng nhũ mẫu đang trong bếp nghe được tiếng khóc liền chạy ra , thấy hai vị cứu tinh Quang Dao lúc này liền nín khóc a a nhìn người sau đó đưa tay múa chân đầy bi thán .

Còn Quân Dao dỗ mãi mới chịu nín , con đã nín khóc lúc này cô mới quay sang nhìn lão Nhị đầy ' triều mến ' nói " Cứ quỳ ở đây đến khi mọi người đến đủ " .

Lão Nhị từ một người đang vui vẻ bổng chóc liền trờ thành ' người đàn bà hóa đá ' , đợi thêm một lúc liền thấy Lâm Thuần từ khu nhà phụ đi lại . Sau đó tiếng nói cứ vọng vang ra , Nhạc Tiểu Nghi đợi chưa thấy vào cũng đích thân mình ra đón .

Bên ngoài khách đến là ba người , trong ba người có một người cô quen là lão Thất , hai người còn lại có lẽ là khách của Nam Cung Phong . Tuy cảm thấy khó hiểu khi cả ba đi chung với nhau nhưng cô cũng màng quan tâm đến , cuộc sống ai người đó chọn .

" Bạch lão đại , anh Khâu đường xa vất vả rồi mời vào trong " Lời nói Nhạc Tiểu Nghi nhẹ nhàng vang lên , ba thân ảnh mới đưa chân tiến lên phía trước .

Vừa tính xoay người tính vào trong nhà Nhạc Tiểu Nghi liền đen mặt , khi cả ba người kia vừa bước lên cô liền đưa tay giữ lão Thất lại lạnh nhạt nói  " Mạng này của cô không cần nữa rồi phải không ? Hay giờ để cho chó nó tha đi " .

Lão Thất lúc này muốn minh oan cho mình cũng chẳng được , chỉ còn cách cố xoa diệu kẻ trước mặt cười cười nói " Lão Cửu à , vô tình , vô tình thôi " .

Nhạc Tiểu Nghi không nói gì xoay người đi thẳng vào trong , thấy Đới Mặc Nhiên từ trên lầu đi xuống mới lẹ tiếng " A Nhiên , bên ngoài dơ quá , ra đó dọn rác đi " .

" Lão Nhị , khỏe a " Lão Thất mang mấy phần sợ hãi đứng đó nhìn lão Nhị đang mếu máo " Lão Thất , nó . . . nó đây là ngược đãi người lớn tuổi " .

Nhạc Tiểu Nghi đi lại ngồi xuống cạnh Nam Cung Phong mệt mỏi tựa vào lòng hắn , mặt kệ ánh mắt của mấy người kia .

Thấy lão bà nhà mình mệt , hắn liền đưa tay giúp cô massage nhẹ hai thái dương , thấy cô đã thả lõng người mới nhìn qua hai vị khách của mình " Bạch ca , Khâu ca mời ngồi " .

Thế là cả ba người mới đi lại bàn lớn ngồi xuống , lão Thất không khỏi nhìn qua lão Nhị sau đó lên tiếng hỏi " Nay ăn nhầm thuốc gan dạ hay sao mà chọc vào nó dị " .

Lão Nhị đưa ra bộ mặt ấm ức tay chọt chọt xuống sàn " Vô tình khiến hai tiểu bảo bảo khóc nhưng tôi có . . . cố . . . ý . . . đâu " .

Lời nói vừa thốt ra , từ cổng lớn liền nghe tiếng người phụ nữ tức giận nói " Bị phạt là đáng " Cả ba người trong đại sảnh liền đứng dậy hướng người ấy cúi đầu " Lão Nhất " .

*Buíochas le Dia! Cé chomh gleoite atá na leanaí seo? : Cảm ơn Chúa! Những em bé này dễ thương đến mức nào? *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net