Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, cuối giờ Thìn (khoảng 9h sáng), khi Châu Kha Vũ và Lâm Mặc vừa dùng điểm tâm xong liền bị người của Thái tử tìm gặp

Người đến lần này không phải là Đại công công to béo hôm qua, mà lại chỉ là một Lại bộ Thị lang nho nhỏ

Châu Kha Vũ có chút ấn tượng với người này, gã vốn là thứ tử nhà Hộ bộ thượng thư, mà Hộ bộ lại do Thái tử chưởng quản… từ đây có thể nhìn ra hắn đã muốn giương vuốt đến Lại bộ rồi...

Tiểu thị lang hết sức điềm tĩnh đối diện với họ, không hề để lộ bất cứ điểm gì bất thường, từ đầu chí cuối đều vô cùng đúng mực 

"Thái tử cho mời nhị vị quý nhân đến chính điện cùng người bàn bạc. Người còn lo lắng nhị vị đi đường mệt nhọc nên đã đặc biệt chuẩn bị xe ngựa, nhất định sẽ đưa nhị vị đến nơi nhanh chóng."

Hai người Châu Kha Vũ đưa mắt nhìn nhau rồi cũng khẽ gật đầu chấp thuận, nhanh nhẹn bước lên xe ngựa xa hoa đang dừng trước cổng

"Tình hình này… phải làm thế nào đây?"

Lâm Mặc từ lúc đi vào đến khi xe ngựa bắt đầu chuyển động đều bồn chồn không yên, hạ thấp giọng thì thầm vào tai người bên cạnh 

"Mọi chuyện đều đã được hắn sắp đặt, hiện tại chỉ đành ứng biến mà thôi…"

Nhìn sắc mặt căng thẳng của hắn, trái tim nơi lồng ngực Lâm thần y càng thêm khẩn trương mà đập liên hồi. Nói không sợ thì chính là nói dối, nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp rồi thì phải liều thôi….

Xe ngựa đi chừng một lát thì dừng lại, bọn họ liền nhanh chóng bước ra, trước mắt không ngờ lại là chính điện hai người đã ngồi chờ suốt ngày hôm qua 

"Hắn không phải tính cho chúng ta đợi hết một ngày nữa chứ?"

Lâm thần y nét mặt sa sầm huýt tay Châu Kha Vũ, nhận được ánh mắt cảnh cáo của hắn mới thôi ý kiến 

"Châu tướng quân và Đại thần y tới!"

Đại công công đã đứng đợi họ ở ngoài thềm, ngẩng đầu hô lớn

"Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Người bên trong quả nhiên chính là Thái tử đương triều, bộ dạng vẫn ngạo nghễ hống hách như trong trí nhớ của Châu Kha Vũ 

"Không cần đa lễ. Khiến các ngươi chờ đợi là lỗi của ta, hiện tại thời gian không còn nhiều, bắt tay vào việc chính thôi!"

Thái tử tốt bụng ban ghế, sau đó đột nhiên bày ra vẻ mặt đau lòng 

"Hai ngươi cũng nghe qua rồi đó, Phụ Hoàng ta…"

Diễn xuất tệ hại của gã khiến khóe môi Lâm thần y khẽ co giật, nhưng chẳng ai dại dột mà đi vạch trần 

"Thái tử hãy bớt thương tâm. Xin người để thần y đây xem qua tình trạng của Thánh thượng."

"Đương nhiên phải xem qua, nhưng không phải bây giờ."

Thái tử thu lại nét diễn, lạnh lùng nhìn vào người vừa lên tiếng 

"Châu Kha Vũ a Châu Kha Vũ… ngươi đường đường là Tướng quân trẻ nhất Lục quốc, lại bị cưỡng ép gả đi làm con tin nơi xứ lạ… Ta thắc mắc trong lòng ngươi đã nghĩ gì lắm đấy…"

"Hạ thần nào dám… Hôn sự này thật ra chưa từng biến đổi, chẳng qua chỉ là ai phải gả cho ai mà thôi. Huống chi nó còn đem lại cho Lục quốc một mối lợi ích không nhỏ, thần sao có thể…"

Hài lòng nghe được lời giải thích đâu vào đấy, Thái tử khẽ cười đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt hắn

"Từ một Tướng quân người người ngưỡng mộ, đùng một cái trở thành thiếp thất vĩnh viễn bị nhốt trong cung… ngươi nguyện ý sao?"

"Thần nguyện ý!"

Châu Kha Vũ biết gã đang tìm cách bẫy mình, cái danh mưu phản đang treo lơ lửng trên đầu hắn, nếu không cẩn trọng lời nói thì sẽ nguy mất

"Hay lắm! Ngươi thật sự khiến bổn Thái tử mở mang tầm mắt đấy."

"Thần không dám."

"Còn vị thần y này…" Gã đột nhiên đổi mục tiêu sang người bên cạnh hắn "Là ngươi đã tự tay cứu chữa cho phu nhân của hắn sao?"

"Thần chỉ có chút tài mọn được sư phụ truyền dạy. Hy vọng có thể giúp ích cho Thái tử Điện hạ."

"Được. Ta mỏi mắt mong chờ tài nghệ của ngươi."

Nói rồi ra hiệu cho người đi đến, dẫn bọn họ đến một căn phòng nằm sâu bên trong 

Lão Hoàng đế sắc mặt trắng bệch nằm bất động trên giường, khắp căn phòng ngập tràn mùi hương thơm dịu của dược liệu 

"Thái y bọn họ hoàn toàn bó tay, chỉ có thể ngày ngày đốt hương giúp duy trì tính mệnh…"

Hương cái đầu ngươi! Đây là thuốc an thần cực mạnh, ngày ngày đốt thế này chưa đi chầu ông bà là hay lắm rồi! 

Lâm Mặc nhịn một bụng chửi rủa, ngoài mặt vẫn vô cùng điềm tĩnh muốn tiến đến xem bệnh

"Thái tử Điện hạ, không biết hạ thần có thể…"

"Dừng tay. Người đâu bắt lấy bọn chúng!"

Một đoàn thị vệ lập tức xông vào áp chế hai người họ, Châu Kha Vũ lạnh lùng nói

"Vội vã muốn bắt ta như vậy sao?"

"Ngươi đã sớm nhìn ra, nhưng vẫn tình nguyện chui vào rọ? Đúng là ngu dốt!"

Thái tử không trả lời mà chỉ cao giọng mỉa mai, vẻ mặt vô cùng đắc ý

"Bổn Thái tử cuối cùng cũng có thể khiến ngươi quỳ dưới chân ta. Châu Kha Vũ ngươi nói xem, ta nên gán cho ngươi những tội nào đây?"

"Vì sao lại làm ra chuyện này? Ngươi không cần giở trò bẩn thỉu thì ngai vị vẫn sẽ là của ngươi thôi…"

Bốp 

Bàn tay trói gà không chặt của gã đột nhiên ra sức đấm vào mặt hắn, Châu Kha Vũ tất nhiên chỉ thấy như muỗi đốt một cái, nhưng hắn vẫn biểu thị rằng bản thân đang rất đau

"Thấy thế nào? Đây chính là cảm giác của ta mỗi khi nghe Phụ Hoàng nhắc đến ngươi. Lão già chết tiệt đó giống như chỉ hận không thể trao quách cái ngai vị này cho ngươi! Vậy ngươi nói xem ta sao có thể ngồi yên chờ đợi chứ?"

"Phụ Hoàng coi thường ta không biết võ công, Nguyên nhi coi thường ta đeo bám, tất cả những ai ta quan tâm đều chỉ chú mục vào ngươi! Châu Kha Vũ ngươi có tài đức gì hả?"

"Ngay cả cổ độc ta đích thân nuôi dưỡng cũng không làm gì được ngươi… Người đời có câu 'Tai họa lưu ngàn năm' quả không sai mà…"

"Nhưng mà hôm nay ta đã quyết tâm trị tận gốc cái Tai họa là ngươi, để Bổn Thái tử xem ngươi còn có cách nào chạy thoát!"

Nhìn người trước mắt cười như điên dại làm Châu Kha Vũ đau đầu không thôi, nếu bên này đã bắt được bọn họ, vậy đám Trương Gia Nguyên có phải cũng…

Vương gia… 

Đột nhiên một đám tinh binh xông vào bên trong, dẫn đầu là người mà có chết Châu Kha Vũ cũng không muốn gặp lại 

"Ôi chao nhìn xem… Đội trưởng Cấm vệ quân, không ngờ có một ngày phải đích thân áp giải nhi tử của mình phải không?"

Châu tướng quân lặng người nhìn kẻ đang bị thị vệ giữ chặt quỳ phục trên đất, không ngờ lần gặp lại sau từng ấy thời gian lại ở trong hoàn cảnh này

"Đội trưởng Cấm vệ quân? Xem ra ông đã nhận không ít lợi lộc từ tay gã nhỉ? Phụ.Thân?"

"Câm miệng!"

Đây chính là những gì gã muốn nhìn thấy… Thái tử cười lớn đầy sung sướng, phất tay ra lệnh áp giải họ đi

"Mau đưa chúng vào Đại lao, chờ ngày xét xử!"

Châu tướng quân lạnh lùng đi tới, Lâm Mặc tuyệt vọng cúi đầu, chỉ có Châu Kha Vũ từ đầu chí cuối vẫn nhìn chằm chặp vào phụ thân, ánh mắt như muốn lập tức giết chết người đối diện 

"Bắt lấy hắn!"

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net