7. Sơ Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31.

Nhiệm vụ cao cả đầu tiên mà Châu Kha Vũ được nhận từ bé đến lớn chính là chở nhóc Thỏ nhà hàng xóm đến trường mỗi ngày. Bởi vì trường cấp 2 không còn gần như hồi tiểu học nữa và ai kia thì đến cả việc đặt chân lên bàn đạp cũng chưa từng dám thử qua.

Ngoài việc mạnh miệng thích cắn mấy tên đáng ghét như cún con ra, Lưu Vũ đích thị là một con thỏ đế chính hiệu. Xe đạp cũng chẳng dám tập, hại Châu Kha Vũ cậu đây trở thành bạn học "xe ôm" không công khốn khổ.

"Nếu cậu còn chậm chân nữa thì tự nhảy như thỏ mà đến trường đi nhé!"

Châu Kha Vũ quay lưng lại nhìn Lưu Vũ đầu tóc bù xù đang cố gắng xỏ nốt một bên giày. Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng hưng phấn mỗi khi đến trường thuở nhỏ, Lưu Vũ hiện tại chỉ muốn trốn trong ổ chăn của bản thân không rõ ngày đêm thôi.

"Chở cậu đi học hơn 2 năm trời mà tiền tiêu vặt không tăng được đồng nào, ngược lại còn bị muộn học nữa đấy!"

Ba mẹ vốn dĩ mang tâm thế mua xe đạp cho Châu Kha Vũ để cậu có thể đến trường sớm, còn có thêm thời gian tự học trước khi vào lớp nhưng ai ngờ được lại gặp trúng khắc tinh mang tên Thỏ Nhỏ. Vì thế, ngày nào hai đứa không đi trễ, Châu Kha Vũ lập tức cảm tạ thần linh chục lần.

"Chẳng phải tháng này chưa bị ghi nhận lần nào sao?" Lưu Tiểu Thỏ giở giọng lầm bầm.

"Cậu còn nói nữa?"

Vốn dĩ đang dắt xe đạp ra khỏi nhà xe, Châu Kha Vũ mặt mày đen thui quay lại trừng Thỏ Nhỏ. Lưu Vũ bị dáng vẻ tức tối của bạn học cà rốt doạ sợ, liền nhanh chân bước đến gần đối phương.

"Buổi tối, đồ con thỏ cậu đi ngủ sớm một chút thì sáng hôm sau đã không chật vật như vậy rồi. Có phải lại thức đêm xem truyện tranh không?"

Nói xong, Châu Kha Vũ không hề báo trước mà gõ một cái lên trán của Thỏ Nhỏ, lực độ không mạnh nhưng đủ để người đối diện hoàn toàn tỉnh ngủ. Vốn dĩ còn tính vừa ngồi xe đạp, vừa tựa đầu vào lưng bạn học cà rốt chợp mắt thì bị kí đầu khiến Lưu Tiểu Thỏ uỷ khuất không thôi.

"Người ta thức đêm học bài mà, tôi cũng đâu có thông minh bẩm sinh như cậu..."

Dù sao trình độ bọn họ cách biệt như vậy, bài tập mà Lưu Vũ cho rằng khó nhất thế giới thì đối với học sinh giỏi như Châu Kha Vũ chỉ ở mức trung bình, giải một chút liền ra ngay.

Thỏ Nhỏ đã cố gắng hết sức nhưng mà điểm trên bài kiểm tra nó lạ lắm.

Biết rằng bản thân vừa trách nhầm đối phương, Châu Kha Vũ chột dạ ho khan một tiếng rồi vươn tay đè lên chỏm tóc đang vểnh cao của Lưu Vũ, dùng sức vuốt vuốt cho vào nếp. Xúc cảm mềm mại trên tay tựa như đang sờ lên lớp lông thỏ khiến cậu càng sợ càng không dứt ra được.

32.

Không ngoài dự đoán, dù có cố gắng hết sức đạp xe biết bao nhiêu thì tốc độ bánh xe lăn cũng chẳng thể nào sánh bằng với tốc độ cổng trường khép lại. Thế là bạn học cà rốt và bạn học thỏ nhỏ của chúng ta được hưởng vinh dự một bước tiến thẳng vào phòng giám thị "ăn bánh, uống trà".

Trước mắt là thầy giám thị đầu trọc đang không ngừng thao thao bất tuyệt về tác hại của việc đi học trễ, nào là thành phần bất hảo, nào là ở lại lớp,... Lưu Vũ nghe đến choáng váng đầu óc, nhân cách Thỏ Nhỏ trong lòng láo nháo phản đối không ngừng.

Làm gì có chuyện đáng sợ như vậy chứ!!!

Nhân cơ hội thầy đang kí giấy vào lớp cho cả hai, tay nhỏ táy máy níu lấy vạt áo sơ mi của người cùng hoạn nạn với mình, nhẹ nhàng giật lấy vài cái nhằm thu hút sự chú ý của đối phương.

"Kha Vũ... Kha Vũ... xin..."

"Sáng mai, 6 giờ."

Thỏ Nhỏ muốn gửi lời hối lỗi thật chân thành đến Cà Rốt nhưng lại bị câu nói của Châu Kha Vũ làm cho hoang mang tột độ.

Có lầm không?

6 giờ sáng?

Bình thường, vào khoảng thời gian đó, Lưu Vũ cậu còn đang nằm mơ bản thân biến thành chú thỏ đẹp trai nhất hành tinh, đang cưỡi củ cà rốt giống y hệt nhóc nhà bên Châu Kha Vũ bay lên mặt trăng đấy!

"Có thể nào trễ hơn một chút được không?" Lưu Vũ khẳng định giây phút thốt nên lời cậu đang vô cùng vô cùng thành khẩn luôn. Để tăng độ tin cậy, cậu còn giả vờ chớp mắt long lanh tựa như có thể khóc bất cứ lúc nào.

Mau nhìn đi, bằng tất cả danh dự của chúa tể loài thỏ, ta xin thề ta đã nhìn thấy được sự do dự trong mắt bạn học cà rốt đấy!

Từ giờ hãy gọi Lưu Vũ ta là Thỏ Ảnh Đế!!!

"Chốt 6 giờ rưỡi, không được kì kèo thêm nữa."

Châu Kha Vũ đương nhiên biết rằng người kia đang diễn trò, cơ mà nghĩ đến sự thiên vị đặc biệt mẫu hậu đại nhân dành cho con thỏ này, cậu đành bất lực thoả hiệp vậy. Người ta vẫn chưa có đủ tuổi để bị đuổi ra khỏi nhà đâu.

"Không hổ danh là Cà Rốt mà tôi thích nhất."

Nửa tiếng cũng đủ cho cậu bốc đầu củ cà rốt bay lên cung trăng rồi, Thỏ Nhỏ đang cảm thấy cực kì hứng khởi!

33.

Đương nhiên không có một ngôi trường nào dễ dàng tha thứ cho hành vi đi học trễ của học sinh. Do đó, Lưu Vũ và Châu Kha Vũ tiếp tục được "hưởng đặc quyền" quét dọn vệ sinh khắp sân trường sau giờ học.

"Hai em phụ trách khu vực này nhé, chừng nào thầy cho về mới được về đấy."

Nói xong, thầy giám thị thong thả quay lưng đi, bỏ mặc cho hai người bọn họ tự lo liệu.

Lưu Vũ lúc này tay cầm chổi tựa hồ rất ổn nhưng nội tâm lại đang gào thét không ngừng. Dù biết rằng đất lành chim đậu, cây cối sinh trưởng nhưng mà có cần phải rụng nhiều lá như vậy không?

Rõ ràng sáng nay đã thấy một tốp học sinh quét qua, sao bây giờ lá còn nhiều hơn lúc sáng thế?

Quét hết cái sân này, đời Lưu Tiểu Thỏ ta xem như đến đây là kết thúc...

"Này, nếu cậu còn đang đứng đó suy nghĩ việc nên đổi cây chổi thành lưỡi cưa thì mau phụ tôi hốt đống lá này bỏ thùng rác đi."

Thỏ Nhỏ cụp đuôi, người ta không có suy nghĩ như vậy mà. ~

Để chứng minh bản thân không hề có suy nghĩ lớn mật đó, Thỏ Nhỏ một tay cầm chổi, một tay cầm dụng cụ hốt rác, hiên ngang tiến vào cuộc chiến đầy gian nan với các "yêu quái" lá cây.

Bỗng một bóng đen không biết từ đâu chui ra, tốc độ như gió chạy đến khoác vai Châu Kha Vũ đang ung dung quét lá cây khiến cậu có chút bực tức mà nhíu nhẹ mày.

"Nay mẹ tôi mới cho tôi tiền tiêu vặt, trực nhật xong chúng ta ra quán net làm vài ván đi."

Châu Kha Vũ liếc thấy Lâm Mặc miệng cười hì hì, không ngừng rủ rê mình đi chơi.

"Bận rồi."

Một câu sấm rền của đối phương làm cho Lâm Mặc đang vô cùng hứng khởi, lập tức ngỡ ngàng rồi khó hiểu nhìn chằm chằm như đang muốn xem xem người này có đang đùa mình không.

"Ngày mai là chủ nhật mà cậu bận cái gì chứ?"

"Là bận làm bảo mẫu không công cho tên nhóc Lưu Tiểu Vũ kia phải không?"

Không cần người anh em chí cốt của mình trả lời, Lâm Mặc cũng đã biết tỏng đáp án, chỉ trách tình nghĩa anh em của bọn họ quá ngắn ngủi, sao có thể sánh được tình cảm thanh mai trúc mã, cảm động trời xanh...

"Châu Kha Vũ, đừng nói với tôi, cậu đang xem Lưu Con Thỏ kia là vợ nuôi từ bé đấy chứ?" Lâm Mặc hoảng hốt nói to.

"Lâm Mặc, cậu đừng có mà nói bậy bạ nhé."

Lưu Vũ cầm chổi bừng bừng bước đến khiến Lâm Mặc lá gan nhỏ phải trốn sau lưng Châu Kha Vũ. Ai dè, người tính không bằng trời tính, Châu Kha Vũ cư nhiên bán đứng bạn bè, không báo trước né sang một bên, khiến Lâm Mặc phải chạy vòng vòng la oai oái vì bị "chúa tể của loài thỏ" Lưu Vũ rượt khắp sân trường.

Trái với sự hỗn loạn ngoài kia, ánh mắt Châu Kha Vũ hiện lên vẻ thích chí nhưng không hề có ý định can ngăn. Cảnh tượng gà bay chó sủa trước mặt căn bản ngày nào cũng gặp đến chai lì rồi.

"Lưu Vũ, cậu đừng ỷ bản thân có chổi là ngon nhé. Tôi có võ đấy, có thể khiến con thỏ như cậu cả đời không vễnh tai lên được đấy!!!" Lâm Mặc hùng hồn tuyên chiến.

"Nhà ngươi nói sai mà còn không chịu nhận lỗi." Lưu Vũ cầm theo cây chuỗi chuẩn bị xuất ra tuyệt chiêu thì bị đối phương nhanh hơn một bước né được.

"Tôi mà nói sai cái gì chứ???"

"Thứ nhất, Lưu Vũ tôi không phải là vợ nuôi từ bé của Châu Kha Vũ!"

"Thứ hai, không có cà rốt nào có thể ăn được thỏ hết nên có gả cũng phải là Châu Kha Vũ gả cho tôiiiii"

Lâm Mặc chính thức câm nín, chấp nhận chịu thua. Thật lòng xin lỗi, là do cậu có mắt như mù.

Sau khi nghe thấy lời tuyên bố của Thỏ Nhỏ, Châu Kha Vũ mặt mày đen thui thu dọn đồ đạc, xách cổ áo sơ mi của Lưu Vũ lôi đi. Trước khi đi còn không quên ngoảnh mặt lại nhìn Lâm Mặc một cái, âm trầm khẳng định.

"Lưu Vũ nói đúng, Lâm Mặc cậu nói sai rồi."

Người này là nhóc thỏ mà Châu Kha Vũ tôi nuôi mới đúng! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net