Chap 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeff do hôm qua dầm mưa, hôm nay bị sốt, cả người cậu nóng ran, thân thể mệt mõi , vô lực nằm trên giường,lúc sáng Barcode đã đi làm sớm, cậu cứ nghỉ là do mình mệt mõi thôi, nằm nghỉ thêm một lúc, cậu để Barcode đi trước còn mình thì gọi điện quản lí sẽ đến trể nhưng hiện tại với tình hình này thật sự không ổn cho cậu, cậu với lấy điện thoại ấn một dãy số dài, tiếng điện thoại sau một hồi chuông thì nhận được trả lời:

Jeff sụt sùi , nhỏ giọng:

" chồng,....tao mệt quá"
"....."
"Vẫn chưa, tao còn đang nằm trên giường đây"

"......"
"Chồng về với tao đi~~~"
"....."
" tao hơi buồn ngủ, tao ngủ đây"
"...... ."

Jeff để điện thoại xuống, không nghe âm thanh bên kia nói gì, cậu mơ mơ màng màng nhắm mắt, rồi lại mơ mơ màng màng cảm nhận được một bàn tay lạnh toát của ai đó áp trên trán mình, cậu thoải mái hưởng thụ:

" thật mát, còn muốn"

" Jeff, tỉnh, tỉnh dậy tôi đưa em đi bệnh viện"

Barcode lo lắng lay lay người cậu, người này lúc sáng bảo với anh là cậu chỉ mệt muốn ngủ thêm một lúc rồi dục anh đi làm, anh không nghi ngờ gì mà đến công ti, vừa nãy đang họp cậu gọi anh, anh phải nhanh chóng kết thúc cuộc họp chạy về nhà, hiện tại thì thế nào sốt cao như thế này, thật là....

" chồng, tao không muốn đến bệnh viện"

Jeff mắt nhắm mắt mở quay người ôm chân anh đang đứng kế bên, Barcode hạ giọng xoa xoa đầu cậu:

" ngoan , đến bệnh viện khám thôi, cấp thuốc xong tôi đưa em về nhà"

" không, không muốn"

Barcode nóng nãy, cúi người muốn đưa tay bế Jeff, Jeff liền né người lăn qua bên kia, anh nóng mặt nghiêm giọng:

" Jeff, nghe lời tôi đưa em đi khám"

Jeff lại lăn về, bàn tay nóng rực kéo tay anh, Barcode bị kéo bất ngờ bổ nhào xuống giường , bộ vets trên người theo đó mà nhăn lại, Jeff dụi dụi vào lồng ngực anh, hài lòng:

" thật thoải mái"

Barcode nhìn một loạt hành động của cậu, bất đắc dĩ cong khóe môi:

" thật hết cách với em"

Jeff vẫn nhắm mắt, giọng bắt đầu nhỏ dần:" thật buồn ngủ"

Barcode chỉnh tư thế cho cậu sao cho thật từ thoải mái, anh cởi áo vets khoác ngoài của mình móc ở giá móc, săn tay áo sơ mi lên khủy tay , vào phòng tắm một lúc không lâu bưng ra một thau nước và khăn sạch bắt đầu lau người cho cậu, Barcode xếp chiếc khăn làm ba rồi sau đó đắp lên trán của cậu.

Bác Tee vui vẻ nhìn thấy thiếu gia của mình xuống bếp, đã lâu ông không thấy thiếu gia nấu nướng hình ảnh một vị chủ tịch trẻ vào bếp nấu ăn cho vợ mình ông cảm giác như mình đã tu thành chín quả hưng phấn, thực hưng phấn nha.

Jeff mơ mơ màng màng được đắp khăn lên trán, được lau bàn tay, bàn chân, được cho ăn cháo có hương vị rất ngon, được cho uống thuốc và được ngậm một ít kẹo hương bạc hà thanh mát.

Nắng chiều Thái Lan rọi qua cữa sổ hắt vào mặt cậu, Jeff che đi đôi mắt đã ngủ nguyên một ngày của mình có chút không thích ứng được với ánh sáng, cậu mơ hồ loạng choạng ngồi dậy, xuống giường, hướng bàn làm việc và tiếng gõ máy tính điều đặn ở đằng kia đi tới, cậu tiến lại gần anh, ngăn lại bàn tay đang gõ máy tính của anh, rồi sau đó chui tọt vào ngồi trong lòng anh, đầu dựa vào khuôn ngực rắn chắt nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, hài lòng hưởng thụ.Barcode nhíu mày nhìn một loạt hành động tự nhiên của cậu:

" Jeff, về giường ngủ, không thấy tôi đang làm việc à"

Jeff giả điếc vòng tay ôm chặt eo anh nài nỉ:

" không muốn, ở đây tốt hơn"

Barcode muốn ôm cậu đứng dậy về giường, Jeff liền ôm chặt hơn, hai chân móc vào thành ghế :

" không muốn, tao thích ở đây bên đó không tốt bằng ở đây"

Barcode buồn bực kéo mặt cậu ra khỏi ngực mình lạnh giọng:

" em bị ngu à, về giường nhanh"

Jeff không buồn mở mắt miệng chu chu:

" không , tao đang bệnh, chồng không được mắng tao nhé, ôm tao cho chặt vào không tao té bây giờ"

Barcode không biết làm thế nào với cậu, đành ôm Jeff vào lòng để cậu không bị ngã. Jeff ngẩng đầu hôn hôn khóe môi của anh :

" Barcode, chồng , cảm ơn đã lau người cho tao, đắp khăn lên trán, nấu cháo, cho tao uống thuốc rồi còn ôm tao nữa, cảm ơn chồng nhiều"

" em đang nói cái gì ngu ngốc thế hả"

" này ,đã bảo tao đang bệnh không được mắng tao"

Dừng một chút Jeff lại hôn hôn môi anh, Barcode mặt vẫn không đỗi sắc để cậu hôn loạn mặt mình:

" Barcode, nếu như tao không gọi chồng về có khi nào tao sẽ sốt nặng rồi chết không?"

" sẽ không"

" vì sao?"

" không có sự cho phép của tôi, không ai được mang em đi, hiểu chứ"

" rồi tao muốn hỏi một câu nữa"

Jeff thấy Barcode im lặng biết là anh đồng ý, hình như khi người ta bệnh họ sẽ cảm giác có sự ôn nhu hơn, dịu dàng hơn:

" nếu tao nói là tao hôm qua vì dầm mưa nên mới bệnh thì chồng sẽ như thế nào?"

" ra vậy"

" khoan tao chỉ nói là nếu thôi chứ không phải là vì?"

" lúc đó tôi sẽ đá em bay ra khỏi người tôi"

" vì sao?"

" tôi không muốn lây dịch bệnh"

" chồng tàn nhẫn với tao quá, biết vậy tao gọi không gọi chồng về còn hơn, lúc đó tao sốt nặng , chết rồi coi anh có khóc bù lu bù loa không, hứ"

" nếu vậy, tôi sẽ không chôn em, mà thao em đến thối rữa thì thôi"

" ấy, chồng biến thái thế"

" tôi hình như đã nói, tính cách biến thái này của tôi đối với em sau này sẽ có tăng không có giảm thì phải"

" thế thì tao không thích chồng nữa"

Jeff vốn chỉ đùa giỡn cho vui, nhưng cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì câu nói thiếu suy nghỉ của mình, không khí chợt lạnh đi làm hạ luôn cả thân nhiệt cậu, Jeff ngẩng đầu cười trừ :

" chồng, chồng làm sao thế, anh bị sốt lạnh hả"

" người anh lạnh quá nè, để tao đi lấy chăn đắp cho chồng nha"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net