Làm Bạn Với 'Bất Tài'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ra về khi hoàng hôn sắp buông xuống. Hôm nay, tôi lười đi xe máy nên đành lết bộ về nhà. Nhưng trên đường đi, Cự Giải đã cho tôi quá giang trên chiếc xe hơi sang trọng của anh. Lúc đầu tôi còn cự tuyệt, tôi không muốn dính dáng nhiều đến thần tượng của bọn nữ sinh. Nhưng tên Bảo Bình lại trắng trợn kéo tay tôi vào xe, thậm chí là vào lòng anh ta. Da mặt tôi mỏng lắm, nên liền đỏ lên. Đây là lần đầu tiên tôi thân mật với một tên con trai. Tôi khó chịu ra khỏi vòng tay của anh ta. Đang định vu vơ nhìn ra cửa sổ thì tôi phát hiện ra tôi đang bị kẹp giữa Cự Giải và Bảo Bình nên đành tự kỉ nhìn ra phía trước. Tôi thấy qua cái gương trên xe là một gương mặt điển trai lạnh lùng khác, Thiên Yết. Tôi là một đứa duy mĩ, nên chỉ muốn lặng lẽ nhìn ngắm vẻ đẹp kia. Nhưng anh bạn bên cạnh tôi lại không cho tôi làm điều này. Hắn ta thấy hình ảnh mê trai của tôi nên đập vai, làm tôi giật mình, rồi đùa vui nói:

_Mê trai thế bạn.

Tôi lạnh mặt lại, lên tiếng:

_Người ta đẹp tôi mới nhìn, chớ cậu thì ai thèm nhìn. 

Cậu ta bĩu môi, trông dễ thương thật. Bảo Bình không xấu hổ, ôm lấy cánh tay tôi, nhõng nhẽo:

_Bảo Bình dễ thương mà.

Ôi trời ơi, anh ta như con mèo nhà tôi vậy, xinh quá. Tôi không kiềm lòng được, mỉm cười hiền và lấy tay xoa xoa đầu Bảo Bình. Anh chàng khá ngạc nhiên nhưng cũng ngoan ngoãn ôm tay tôi, tiếp tục nhõng nhẽo. Khi tôi liếc lên, tôi bắt gặp Thiên Yết đang tò mò nhìn tôi và Bảo Bình đóng kịch. Tôi chợt đỏ mặt nhìn lơ sang thì thấy Cự Giải cũng trợn tròn mắt, đành quay sang con mèo nhỏ. 

Tôi vào nhà trong sự tiếc rẻ của Bảo Bình và cái vẫy tay tạm biệt dịu dàng của Cự Giải, trong khi Thiên Yết chỉ lia tia nhìn lạnh lùng đến tôi. Úi mẹ ơi, tôi có làm gì đâu mà hắn ta nhìn tôi ghê thế? A, chắc do tôi là 'Bất Tài' và 'Bất Tài' luôn bị khinh rẻ, luôn nhận tia nhìn lạnh lùng như thế. 

Hôm sau, trên lớp xảy ra một biến cố nhỏ. Lớp tôi nổi tiếng có 2 đại ca. Nhưng 'một rừng không thể có hai hổ'. Hai đứa nó đánh nhau, tất nhiên là bằng khả năng của chúng. Thằng Hùng và thằng Bình đều thuộc dạng to con, đều là con nhà võ. Tuy nhiên, Hùng có khả năng tốc biến, thằng Bình lại có thể đọc suy nghĩ người khác nên anh chàng đọc được tất cả đường đi nước bước của đối thủ. Tôi không bất ngờ khi Bình thắng mặc dù anh ta thấp hơn một bậc võ so với Hùng. 

Nhưng đây mới là điều đáng nói. Cuộc đánh nhau thu hút kha khá người xem, đặc biệt có sao đỏ gương mẫu, Nhân Mã. Anh chàng có thể di chuyển mọi thứ. Mọi người bảo anh hãy tách hai con người đang đánh nhau ra. Anh ta trừng mắt, nhìn chằm chằm và cố gắng để tách Hùng và Bình. Tuy nhiên, càng cố gắng, kết quả sự việc lại càng bất ngờ. Không có bất cứ hiện tượng nào xảy ra. Cả hai vẫn tiếp tục giao tranh với nhau, mặc kệ sao đỏ đang cố gắng ngăn họ. Điều này làm những học sinh xung quanh lẫn người trong cuộc đều hoảng sợ. Ai cũng mặt mày tái nhớt, im lặng hẳn đi, khác với lúc đầu reo hò ồn ào. Nhân Mã mặt cắt không còn giọt máu, không ngừng cố gắng hơn nhưng vẫn không có gì xảy ra. Không gian im ắng khiến hai đấu sĩ cũng thôi đánh nhau, quan sát mọi việc. Ngay sau đó, thầy cô nhanh chóng chạy đến. Nhân Mã được đưa đến phòng y tế để bình tĩnh trở lại. Từ một người có tài năng trở thành 'Bất Tài', chắc chắn anh chàng sẽ rất sốc, chỉ mong anh ta không nghĩ quẩn. 

Tan học, khi đang thu dọn sách vở, một gương mặt thân quen đến gặp tôi. Bảo Bình xuất hiện, lại còn đòi gặp tôi, việc này khiến một số học sinh bàn ra tán vào. Anh chàng không nhõng nhẽo như hôm ở trên xe, vào luôn vấn đề chính, gọi tôi lên phòng y tế. Anh ta khác hẳn mọi hôm, trầm lặng, lạnh lùng. Tôi rất muốn nói chuyện để xua đi cái không khí lạnh lẽo xung quanh nhưng cái khí chất của anh ta khiến tôi im lặng. 

Ở phòng y tế, Nhân Mã đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt hờ hững nhìn ra cửa sổ. Ngoài ra, Thiên Yết, Cự Giải và một nam sinh khác cũng ở trong phòng, hoàn toàn im lặng. Tôi đứng trước cửa phòng, phân vân không biết có nên vào hay không, mặc dù tôi được mời vào. Tôi cứ chôn chân ở đó, mắt cứ chăm chăm nhìn người bệnh. Tôi chợt thương cảm cho Nhân Mã, không kiềm được mà lên tiếng:

_Ngày mai, mọi chuyện sẽ như cũ thôi. 

Nhân Mã buồn bã quay sang nhìn tôi, lắc lắc đầu than thở:

_Mất hẳn rồi. Tôi mất đi dấu ấn rồi.

Dấu ấn, một thứ đánh dấu một người có tài năng hay không, thường hiện ra khi còn nhỏ. Nó thường là vết bớt có hình ngọn lửa. Tôi cũng có vết bớt, nhưng có hình con ma. 

Vậy là nhóm 'Bất Tài' có thêm một thành viên. Tôi liền làm công cuộc truyền cảm hứng cho người mới.

_Tôi không cần khả năng đặc biệt vẫn sống khỏe. Thậm chí, tôi còn có thể làm hóa chất, thiết kế, sáng tạo. Không cần khả năng, tôi cũng có thể tung hỏa mù rồi chạy khi bọn học sinh trêu chọc. Nếu bất cứ ai trêu cậu, cứ phớt lờ đi, đừng quan tâm, phiền. Nếu không có bạn, tôi sẽ làm bạn của cậu.

Vừa nói, tôi vừa mỉm cười, một nụ cười gây thiện cảm. Tôi đưa tay ra, chờ đối phương bắt tay làm bạn. Chờ một lúc đủ lâu để tôi cảm thấy mỏi tay, Nhân Mã bắt tay tôi. Bàn tay to lớn, ấm áp trở nên yếu đuối trong tay tôi. 

_Mạnh mẽ lên nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net