Chương 20: Vây thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Vũ thức dậy thấy tôi đang ngồi ngay ngắn trên bàn học tiếng Nhật. Điều này làm nàng vô cùng ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Thật không thể tin được nha, con khỉ nhỏ của em bình thường nhảy lên nhảy xuống, bây giờ lại ngồi ngay ngắn đọc sách?"  Nàng mỉm cười tinh nghịch, sau đó lại thở dài cảm thán: " Thật lâu không thấy Hi ngồi nghiêm túc đọc sách như vậy, chắc cũng đã bốn - năm năm rồi?" 

Nghe được mấy câu Vũ nói, không che giấu được phiền muộn, tôi buông bút xuống đứng dậy vươn vai, đến bên cạnh nàng, mỉm cười trả lời: "Phải ha, nhiều năm như vậy, Hi có trưởng thành lên không em? Một chút thì sao?" Vừa nói vừa giơ cái móng vuốt không an phận, tiến lên trộm giữ tay nàng lại. Ngón trỏ và ngón cái mở ra, ước chừng tạo khoảng cách lớn, hỏi nàng.

  Thấy Vũ lắc đầu bất lực, tôi lại đem khoảng cách rút ngắn lại một chút, nhìn nàng giả vờ tội nghiệp:, "Vậy thế này thì sao? Có chút nào không em?"
  Vũ nhìn tôi, nhịn không được, phì cười. Sau đó nàng nghiêm túc hỏi: "Sao Hi lại muốn trưởng thành? Trưởng thành rất tù túng ... Hi muốn lớn lên, Quân muốn lớn lên, còn em thì lại muốn biến thành một đứa nhỏ. Làm nũng, cáu gắt không ăn cơm, gõ bàn... "
  "Hi chính là không muốn trưởng thành, chỉ muốn kiên cường hơn, kiên cường hơn rồi, không phải là có đủ năng lực để chăm sóc cho em và Quân hơn sao." Buổi sáng sớm như vậy, bàn luận về nhân sinh, chắc cũng không nặng nề lắm. Tôi cười một chút, cố tình dùng giọng điệu rõ ràng, trêu ghẹo nói: "À, hôm nay Hi không phải đi làm."
  Vũ vốn là cũng đang đắm chìm trong đề tài ban nãy. Nhưng sau khi nghe thấy câu vừa rồi liền trở nên ghen tị, ngước lên, nàng tức giận hỏi: "Tại sao chứ? Không phải chỉ giúp Giám đốc uống vài ly sao? Với mấy người như Hi, thật sự không cần phải cho nghỉ ngơi! Không công bằng, quá bất công rồi... Em cũng muốn đi giúp mấy lãnh đạo uống rượu ... "
  Nhìn bộ dạng của Vũ thật giống một đứa trẻ, lẩm bẩm, đủ trò phá bĩnh. Cảm giác hạnh phúc đó chợt lan tràn trong tim tôi. Bước đến ôm nàng, ở bên tai thấp giọng hỏi: "Vậy Vũ, em hôm nay tan làm sớm một chút, có được không? Hi ở nhà đợi em cùng Quân trở về."
  Nghe thấy tên của Quân, Vũ tức thì đẩy tôi ra rồi bước về phía phòng Quân, vừa hay nghe được nàng dùng giọng điệu mẫu thân hét lên: "Quân, có thể dậy rồi. Con xem con lười chưa kìa... ..." Nghe Vũ dạy dỗ Quân, thanh âm không ngừng vang bên tai. Chỉ chốc lát sau, Quân buồn bã bước ra khỏi phòng, cái đầu nhỏ của nó cúi xuống, nhìn thấy tôi xong liền trưng ra bộ mặt đau khổ.
  Thành thật mà nói, tôi rất hâm mộ Quân, vì nó có một người mẹ tốt. Tôi cũng hâm mộ Vũ, vì nàng có một đứa con rất ngoan. Đồng thời cũng hâm mộ ngôi nhà này, bởi vì nó chứa đựng rất nhiều niềm vui, tiếng cười...
  Ăn sáng xong, Vũ và Quân đến trường, còn tôi tiếp tục cầm quyển sách tiếng Nhật ở nhà học ba phút. Tại sao tôi lại nói là 'ba phút'? Haiz, điểm này, không thể không nói là 'nữ nhân cao ngạo' kia đã làm ảnh hưởng tới cách nhìn của tôi với Nhật rất nhiều - hoàn toàn thất vọng. Chẳng trách được vì sao mọi người luôn nói, khi bạn xuất ngoại, hành vi cử chỉ của bạn không chỉ đại diện cho chính bạn mà còn đại diện cho bộ mặt nước nhà.
  Bất tri bất giác, trời đã gần trưa. Bụng đói sôi sùng sục nên đi nấu mì ăn, gửi tin nhắn cho Vũ: "Hi đói rồi. Bây giờ Hi ăn trước, lát nữa em cũng ăn nha."
  Ăn xong tô mì, Vũ cũng không gửi tin nhắn lại cho tôi. Chắc là nàng quá bận rộn, tôi tự nhủ trong lòng. Sau đó lắc đầu dữ dội: "Ai, cần phải đọc sách. Cuộc sống thật vô vọng, cuộc sống thật khốn khổ ..." Trước khi dứt câu phàn nàn, trong đầu đã hiện ra vẻ mặt của Nhược Tuyết đang chế giễu tôi. Tự đánh vào mặt một cái, vội vàng chạy lại bàn đọc sách.
  Chạng vạng gần tối, tôi ra ngoài đón Quân tan học. Trên đường về, Quân sôi nổi nhảy nhót, căn bản là đem chuyện ban sáng cùng Vũ quên hết sạch. Tôi vừa trông chừng Quân chạy loanh quanh vừa dặn dò nó cẩn thận xe cộ.
  Hoàn tất nhiệm vụ đưa Quân về nhà, trong lòng suy nghĩ thời gian tan làm của Vũ. Vô tình liếc thấy bầu trời đang dần tối bên ngoài cửa sổ, khẳng định tám phần sẽ có mưa to. Vội lục tìm ô trong nhà, còn đủ cả, lần này hỏng bét.
  Vũ không mang dù, ở nhà còn có Quân, tôi nhất thời thật khó nghĩ. Gửi mấy tin nhắn cho Vũ nàng đều không hồi âm, quả thật nan giải. Đành bấm nút gọi, nhưng điện thoại tắt máy, tôi đoán điện thoại nàng chắc là hết pin.
  "Quân nè, mẹ con không mang theo ô. Tiện Tiện ghé đưa ô cho mẹ, con ở nhà một mình, không vấn đề gì chứ? Có lẽ trời sẽ mưa to và có sấm sét đó." tôi ngồi xổm, ngang tầm mắt của nó hỏi.
  "Dạ, đi đưa đi." Quân ném cho tôi vẻ mặt giả tiểu tử thật soái. Nhìn nó rất buồn cười nhưng tôi vẫn cố nén lại.
  Đơn giản chuẩn bị một chút, liền vội vã cầm ô ra khỏi cửa. Trên đường đi, không khỏi lo lắng Quân ở nhà một mình không ổn. Bèn gọi điện thoại cho Đại Lực, cầu xin ảnh ghét qua một chút, tôi sẽ quay về ngay.
  Đại Lực vẫn giống như trước đây, lúc nào cũng nóng nảy, lớn tiếng: "Ôi dào, anh biết cả rồi, mày sao lại dài dòng như vậy?"
"Tôi không phải là có chút gì khách khí với anh đâu, chẳng qua không muốn bị Vũ trách tôi thất lễ." Tôi ngoan cố trả lời Đại Lực.
" Mày không cần diễn với anh, mày giả bộ nói có được đâu. Lại còn giả vờ."

   "..."

Tôi không nghe ảnh nói tiếp nữa, đem điện thoại đẩy ra xa, nghe sơ qua là biết không ổn rồi. Xa như vậy, vẫn có thể nghe được tiếng của Đại Lực. Tôi hơi sốt ruột, hét vào điện thoại nói với Đại Lực: "Đại Lực, anh trình bày với mẹ chồng xong chưa? Nói xong rồi thì mau chạy qua chỗ tôi!" Nói xong tắt máy không do dự, thầm vui vẻ trong lòng : Aiya, Tử Quân có Đại Lực làm ba nuôi, thật sự làm tôi cảm thấy an tâm, nhẹ nhõm thêm mấy phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net