Chương 24: Lâm Tiểu Binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trên sân khấu, tôi không bị lúng túng, dù sao nhân vật chính cũng không phải là tôi, tôi nhiều lắm chỉ là một người tham gia trong đám đông, một nữ hán tử ham vui kiếm chút tiền. Vừa xoa cái tai bị nhéo đau, vừa phàn nàn tên phù thủy hắc ám trước mặt. Tôi không hiểu mọi người nói Nhược Tuyết dịu dàng, tốt bụng, tử tế như thế nào, nhưng kể từ khi tôi thân thiết với cổ hơn, tôi cũng không thấy nổi một chút dịu dàng nào.
  Bị phân tâm một chút, tâm trí tôi bắt đầu hoạt động trở lại nhanh chóng, đột nhiên nghĩ ra một trò chơi khăm cổ: Khi Nhược Tuyết hát, tôi ở sau lưng nhảy nhót bừa một kiểu gì đó, trò này thể nào cũng gây ra một tràng cười thật to.
  Tưởng tượng còn chưa xong, âm nhạc đã vang lên, nghe thấy Nhược Tuyết hát được một câu, khán giả ngồi nghe dưới khán đài như bị đứng hình. Không biết họ có nghe qua bài "Động vô đáy" của Thái Nhã Kiện chưa, tóm lại, từ lúc Nhược Tuyết hát ra câu đầu tiên, tôi giật mình một cái, nhưng cái sự ngạc nhiên này lại khiến tôi cứng đờ, chính là bởi vì Nhược Tuyết hát thật sự khó nghe! Làm sao để mô tả giọng hát của cổ? Giọng nói của cổ thì vốn dĩ không khó nghe chút nào, nhưng cổ hình như thiếu một dây thần kinh cảm thụ âm nhạc. Bài hát  vốn rất hay, nhưng đưa cho cổ hát lại không theo một trật tự nào hết, hoàn toàn lạc tông.
  Có lẽ Nhược Tuyết cảm thấy hơi xấu hổ, nhìn tôi một cái, ánh mắt là muốn tôi cứu trợ. Tôi trái lại không có dự định giúp cổ, ra dấu nói cổ tiếp tục hát, bước xuống sân khấu đứng với mọi người, bởi vì cổ là người điều khiển tất cả nhịp điệu của bài hát...
  Thấy tôi không giúp, cổ chỉ đành ngượng ngùng một chút quay người tiếp tục hát. Xung quanh bốn phía chợt nghe thấy tiếng khích lệ, cổ vũ cho Nhược Tuyết, còn có mấy nữ nhân cũng hát theo, không một chút chế giễu. Rất nhanh, Nhược Tuyết không còn thấy lúng túng nữa, như được thần thánh giúp sức, cổ đã nhanh chóng hát xong bài hát. Hát xong, bên phía đội nam  cười và vỗ tay khích lệ, còn có cả huýt sáo hoan hô.
  Không khí nơi tổ chức sự kiện hữu nghị đột nhiên tăng cao vì sự ảnh hưởng từ tiếng hát của Nhược Tuyết vừa rồi. Nhiều ứng viên nam nữ vội vàng tiến lên sân khấu để biểu diễn tiết mục.
  Nhược Tuyết đỏ mặt, bước xuống sân khấu, thấy vậy tôi tiến lại gần cổ, chọc ghẹo nói: "Em nói, tên của chị quả không tệ nha, Nhược Tuyết, giống như Tuyết một dạng ..." vừa nói vừa làm ra bộ mặt buồn khổ: "Chị hát bài này thật khó nghe nha, hát xong trực tiếp làm ảnh hưởng đến hình ảnh của chị trong đầu em luôn."
  "Ui, chị ở trong đầu em, có hình tượng à?" Cổ không quan tâm đến mấy lời chế nhạo của tôi, nhưng lại quan tâm đến hình tượng của cổ trong suy nghĩ của tôi.
  "Vâng, tất nhiên là có." Tôi cố tình lùi lại vài bước, giữ một khoảng cách nhất định với cổ, tôi tiếp tục: "Lần đầu gặp chị, không thấy chị nói gì, cứ nghĩ chị là một người hiền lành lại thân thiện. Nhưng ai mà ngờ được, tiếp xúc rồi mới phát hiện tính khí tệ như thế, động một chút là đánh người..."
  " ... "Nhược Tuyết nhìn tôi chằm chằm, trên mặt lộ vài vẻ tức giận.

  Tôi liếc sơ thấy vẻ mặt của cổ, tiếp tục chọc ghẹo: "Nói cách khác, đáng lẽ em không nên đưa chị đi tham gia hoạt động hữu nghị lần này. Ui ..."
  Chưa dứt câu, liền thấy một người xuất hiện cắt ngang. "Cô có phải là cô gái vừa hát trên sân khấu xong không?"
  Men theo thanh âm, nhìn thấy một thanh niên thư sinh xuất hiện, đứng bên cạnh chúng tôi. Hắn đỏ mặt, bẽn lẽ gãi tóc giới thiệu. Tự giới thiệu bản thân: "Lâm Tiểu Bình làm ở bộ phận Bảo hiểm ..."
  Thay vì tiếp tục nghe lời giới thiệu của ảnh, tôi vội nhìn quanh phòng, thấy ở góc cuối phòng có bày sẵn thức ăn, nước uống. Tôi khều khều Nhược Tuyết, ý bảo: có muốn hay không tôi đi lấy một chút thức ăn nước uống, rồi từ từ nói chuyện? Tiểu Bình hiểu ý liền chủ động giúp tôi đi lấy nước trái cây và gà.
  Trong khi Tiểu Bình đang bận rộn lấy đồ ăn, tôi cười nói với Nhược Tuyết, "Thế nào? Tên này cũng coi như là đẹp trai, nhưng  hơi đen một chút, cũng hơi gầy, cảm giác một trận gió có thể cuốn bay." 
  "Làm sao có thể ..." Tôi lơ đễnh không nhận ra Tiểu Bình đã quay lại, vì vậy khi nghe chúng tôi nói chuyện, hắn vừa bỏ đĩa trái cây xuống vừa nhìn tôi và Nhược Tuyết nói: "Hai người đừng thấy tôi gầy, rồi nghĩ tôi yếu đuối nha. Trước đây tôi từng làm lính cứu hỏa." Ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cảm nhận được nụ cười của hắn không giấu được chút tự hào xen kẽ, có lẽ bản thân từng là một lính cứu hỏa nên khá hãnh diện.
  Cái tên gầy gò đang đứng trước mặt tôi trước đây từng là lính cứu hỏa? Nghe xong mấy lời của hắn, tôi tự nhiên có chút hứng thú, tò mò. Theo lời hắn vừa kể, tôi hỏi, "Oh, lính cứu hỏa sao" Nhược Tuyết lại ở một bên không nói năng gì đứng ăn trái cây nghe bọn tôi nói chuyện.
  "Phải." Lâm Tiểu Bình cười ngại ngùng, nói tiếp: "Kể ra có chút ngại, lúc còn bé tôi chính là rất ngang bướng. Tốt nghiệp Cao trung xong, tôi không thi đại học, cả ngày ở nhà nhàn rỗi. Sau đó, vào hôm sinh nhật Mười tám tuổi, ba tôi đưa cho tôi một phong bì lớn. Ông nói..." vừa nói, hắn vừa dùng tay miêu tả một cái phong bì lớn.
  "Lúc đó cảm thấy rất vui, nhận được phong bì lớn đến như vậy. Cái phong bì đó ước chừng có cả đống tiền bên trong. Tôi liền vội vội vàng vàng mở ra nhìn, kết quả: là một thông báo nhập ngũ." Lâm Tiểu Bình vừa nói vừa cười, tựa lưng vào sofa.
  Nghe xong, bản thân không khỏi có chút ngạc nhiên. Tôi cũng có một vài bạn học chọn nhập ngũ năm tôi thi Đại học. Nhưng mà tụi nó nếu muốn tham gia quân đội, ban đầu phải trải qua kiểm tra thể lực rất nghiêm ngặt mới có thể nhập ngũ . Liền có chút nghi ngờ, hỏi kĩ: "Vậy tại sao anh không cần kiểm tra thể lực đã có thể nhập ngũ?"
  Lâm Tiểu Binh gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Chỗ chúng tôi như lòng bàn tay vậy. Trong thôn toàn là quan hệ thân thích một nhà. Nhập ngũ vào quân đội cũng không phải là vấn đề gì lớn. "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net