Chương 25: Trưởng thành cuối cùng chính là

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhược Tuyết không có nhiều lời để nói, còn tôi cùng Lâm Tiểu Binh ngồi trò chuyện với nhau, cổ ngồi một bên thủy chung không nói lấy một câu. Cúi đầu ăn trái cây, thỉnh thoảng nghe được một đề tài thú vị liền ngẩng đầu lên nhìn tôi và Lâm Tiểu Binh, một tay ngồi xoay xoay ly nước trái cây...
  "Này, Tiểu Binh, anh có quen làm lính không?" (1) Trò chuyện được một lúc, xưng hô của tôi với Tiểu Binh cũng thay đổi, có thêm vài phần thân thiện.
  "Tất nhiên là không quen rồi. Lúc tôi còn ở nhà, đâu ai có thể quản được? Ở nhà, tôi ngang không ai bằng. Nhập ngũ rồi mới biết quân đội còn ngang hơn tôi. Trong quân đội, lớn nhỏ gì cũng đều không dám nói, bằng không sẽ bị phạt chạy liên tục, không thể thương lượng nhiều lời" Lâm Tiểu Binh xua tay nói:" Tôi nói, năm đầu nhập ngũ không khác gì so với đi tù là bao."
  " ... "
"Nhập ngũ không bao lâu, loại màn thầu to như vậy, cứ tùy tiện lấy tùy tiện ăn. Mấy anh lính vào trước thì lấy vừa đủ ăn, còn tân binh bọn tôi lại là bọn không hiểu chuyện. Lấy một lúc bảy, tám cái, ăn không hết thì ném bỏ. Ai ngờ bị đội trưởng bắt gặp bọn tôi lãng phí thức ăn, ổng bèn sai cả bọn bới xô thức ăn thừa, đào mấy cái bánh lên. Vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nói là kiếm một vật gì đó.
  Xong xuôi , đội trưởng chỉ vào cái mớ "canh màn thầu" vừa đào được, ra lệnh cho bọn tôi ăn bằng hết. "Có thể ăn sao? Rồi bọn các anh có ăn không?" Cuối cùng Nhược Tuyết không chịu nổi tò mò, đã mở miệng ra hỏi Lâm Tiểu Binh.
  "Ăn chứ, ai dám không ăn ?! Nhưng ban đầu, không tên nào dám ăn, ngó nghiêng xung quanh thấy bị rất nhiều người vây quanh, cuối cùng cả bọn đành ăn cái món "Canh màn thầu" đó. Cuối cùng, đội trưởng làm gương, ăn một cái. Bọn tôi không muốn ăn cũng phải ăn. Sau đó, nếu muốn ăn thì cứ ăn, cũng không phải là không thể, cứ vừa ăn vừa bóp mũi lại. Từ đó trở đi, bọn tôi không đứa nào dám lãng phí thức ăn nữa." Tiểu Binh thấy bọn tôi nghe xong liền đặt miếng gà xuống, hắn bèn đem lên trước mặt chúng tôi, đẩy một cái nói:"Ăn đi. Chúng ta nói tiếp."
  "Cho nên, anh mới đi cứu hỏa?" Sau khi nghe thấy đoạn 'Canh màn thầu' vừa nãy, tôi không thể ăn thêm bất cứ thứ gì... Uống một ngụm trái cây để khỏi buồn nôn.
  "Có cứu qua ... Có một vụ hỏa hoạn do công nhân hoạt động máy không đúng trình tự, vụ cháy đó là ở công trường gần quê tôi. Chỗ phát hỏa là ở tầng trên, trong một cái kho trữ đồ, có rất nhiều thứ dễ bắt lửa ở đó như: quần áo, vải vóc... nên cháy ngày một lớn. Khi bọn tôi đến công trường, toàn bộ công trường đã bị lửa nuốt trọn, khói dày cuồn cuộn. Tôi nào đã thấy tình huống này bao giờ? Bản thân còn sợ đến nỗi run rẩy ..." Hắn hơi bối rối, gãi đầu nói: "Nhưng không lên cứu người thì không được. Lúc đó, mấy anh em chúng tôi đành nghiến răng một cái rồi cùng nhau chạy lên lầu. Tìm kiếm hết tầng này tới tầng khác, cuối cùng trong nhà vệ sinh nữ phát hiện một cô gái đang hôn mê. Tuổi không lớn, phỏng chừng chỉ khoảng hai mươi mấy... "
  "Xinh đẹp không?" Tôi nheo mắt hỏi lại.
  "Dào, lúc đó tôi đâu có thời gian coi cổ có đẹp hay không đẹp đâu?" Tiểu Binh có hơi ngại ngùng đáp.
  "Hô hấp nhân tạo ..." Tôi cười xen vào.
  Tiểu Binh dừng lại, liếc nhìn Nhược Tuyết một cái: "Chà ... sau đó có hô hấp nhân tạo. Nhưng lúc đó, cổ bị ngất vì nghẹt khói. Bọn tôi đành lấy tay móc vào họng cổ để cổ nôn hết ra, nghe có hơi ghê, nhưng ngoài cách đó ra không còn cách khác, tính mạng quan trọng hơn."
  Sau đó, cô gái đó có yêu anh không? Có phải nghĩ anh là ân nhân cứu mạng của cổ không? Cổ có muốn gả cho anh để đền đáp ơn cứu mạng không? "Tôi nghĩ bầu không khí này hơi nặng nề nên cố tình nói mấy câu đùa giỡn để thay đổi không khí.
  Tiểu Binh nghe xong câu hỏi của tôi, liền xua tay giải thích: "Cổ bị ngất lịm đi, vốn không biết ai với ai. Nhưng bất quá, vì thành tích này đội trưởng liền ghi công cho tôi." Tiểu Binh nhìn bọn tôi, trong mắt có chút tự hào.
  "Sau khi các anh em khác bế cô gái xuống dưới đất, đội trưởng và tôi tiếp tục rà soát một lần nữa xem có ai còn sót lại không. Chỉ một lúc sau, ngọn lửa bùng lên, bọn tôi bị mắc kẹt trên lầu, không thể xuống được." Kể về đoạn thời gian nguy hiểm, Tiểu Binh nắm chặt tay, vẻ mặt lo lắng, rồi tiếp tục kể:" Sau đó, đội trưởng kéo tôi lên lầu ba. Bây giờ lầu hai khói đen mù mịt, không thể thấy được gì nữa rồi. "
  "Đúng lúc đó, đội trưởng chỉ ra cửa sổ, bảo tôi nhảy xuống. Không sợ các cô cười nhưng: thời điểm đó, tôi thực sự sợ chết. Thấy tôi không muốn nhảy, đội trưởng đá một cái, mắng tôi hèn nhát, hỏi tôi muốn tự nhảy hay để ổng đạp tôi xuống." Tiểu Binh dừng lại, uống một ngụm nước. Tư thế kể chuyện giống mấy ông kể chuyện trong quán trà. Tôi nhìn hắn cười một cái.
  "Sau đó thì sao?" Có vẻ Nhược Tuyết rất quan tâm đến chuyện này, cổ rất mong đợi được biết tiếp diễn của câu chuyện.
  "Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, cũng không có ý tưởng gì khác. Chỉ có thể nghĩ: làm lính khổ như vậy, thôi thì cũng một kiếp người trôi qua thôi. Muốn tôi nhảy thì tôi nhảy vậy, ở cái độ cao như vậy, chết cũng không chết được, nhiều lắm thì gãy tay, gãy chân thôi. Còn có thể lười biếng vài tháng. Chỉ cần cắn răng, lấy hết dũng khí nhảy một cái...Này, cuối cùng không xảy ra chuyện gì cả." Tiểu Binh ảo não, vỗ nhẹ vào đùi một cái.
  "..." Sau khi im lặng một lúc, Nhược Tuyết thở dài, nói: "Cuộc sống của anh so với bọn tôi đúng là khác nhau, thật không dám tin mọi thứ đều là sự thật."
  Tiểu Binh mỉm cười vui vẻ trả lời: "Dào, cũng đâu có gì khác biệt? Người sao? tất cả đều như nhau, đều là cùng một loại, dũng khí, quyết tâm, sức mạnh, tất cả đều tự nhiên xuất hiện." 

Điều khiến tôi nhớ mãi không quên, chính là cái câu Lâm Tiểu Bình đã nói với chúng tôi: "Nếu thực sự nói những gì bản thân có được sau thời gian làm lính, có thể đó chính là: tinh thần. Tinh thần kiên trì, kiên trì đến cuối cùng. Cô biết đó, trước đây tôi chính là không muốn làm bất cứ thứ gì, không muốn tình nguyện học hành thật lâu, không muốn làm công việc nào thật lâu. Thậm chí là theo đuổi nữ nhân cũng không nguyện ý lâu dài. Vậy nên, mọi thứ dính tới tôi đều luôn kết thúc chóng vánh. Khi tôi xuất ngũ, ba mẹ nói tôi đã trưởng thành rồi, kì thực, tôi tới cuối cùng cũng không biết trưởng thành là gì. Cứ cho nó là tinh thần mà tôi bao nhiêu năm qua rèn giũa được đi."

-----------

Chị Hi có thói quen đặt tên lại cho các nhân vật vì để đảm bảo cuộc sống riêng tư, Tiểu Binh cũng có nghĩa là "Tên lính nhỏ", "Lính quèn", nên câu này bản gốc kiểu như: "Tiểu binh, anh có thích làm binh không?" Binh = Lính. Có thể anh này từng nhập ngũ nên chị Hi đặt tên là Tiểu Binh. Suy đoán của mình !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net