Chương 6: Bảy năm ngứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tôi luôn giữ trong trái tim mình ký ức về khoảng thời gian bốn năm này để trân quý. Khi người khác nhắc đến vẻ đẹp của đại học, tôi chỉ mỉm cười nhưng không nói.
  Đại học che giấu sự trẻ con và thiếu hiểu biết của tôi, và cả quyển "Người quan sát lúa mạch" nằm trong thư viện kia nữa. Trong quyển sách ấy có một bức thư tình viết tay do chính tôi đã viết cho Vũ. Cuốn tiểu thuyết cũ kỹ, đã ố vàng, không còn được chú ý, nằm lặng lẽ trên tầng cao nhất của kệ sách , lặng lẽ và buồn bã ...

Vũ và Hàn Thiếu Hoa từng viết trên giấy những gì muốn nói với nhau. Sau đó, đem lá thư đó kẹp giữa những cuốn sách ít người đọc trong thư viện.

  Khi tôi biết chuyện đó trái tim tôi rất khó chịu, nhưng tôi không nói gì với Vũ. Sau đó có dịp đi công tác ở Bắc Kinh rồi ghé lại trường xưa, ở trong thư viện, tôi tìm thấy một chiếc ghế bên cửa sổ. Vị trí này vừa có thể phơi nắng, thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời, rồi tiếp tục cúi đầu và viết một bức thư tình cho Vũ. Chữ viết tay của tôi không phải là dễ nhìn lắm, nhưng lần đó quả thật nắn nót và cẩn thận.
  Tôi không thể nói tôi thuộc loại tâm lý nào....Tôi đã viết hết ra trong thư viện những gì muốn nói với Vũ và rồi bị cuốn vào một cuốn tiểu thuyết mà không ai quan tâm.
  Tôi không hào phóng, tôi không hào phóng chút nào, ngược lại, tôi rất keo kiệt. Ví dụ, tôi đã từng kể lại trò đùa lần trước với Vũ, cả 2 cùng ngồi buồn cười ngẫm lại.
  Có một học sinh khuyết tật nhẹ về tinh thần ở trường, trông hắn rất là mũm mỉm khả ái Thông thường các giáo viên đều thích trêu chọc cậu ấy.
  Có lần cậu ta đến văn phòng lớp học, đi đến phía trước Giáo viên A nọ hỏi: "Thầy giáo, em có thể ăn đường không?"
  Giáo viên nọ lắc đầu và trả lời :. "Không"
  Cậu bé liền chạy ngược đến chỗ cô giáo B và hỏi: "Cô giáo, em có thể ăn sô cô la không?" Cô
  giáo B cũng lắc đầu và trả lời: "Không."
  Cậu bé đến trước mặt Vũ. Hỏi: "cô giáo, em có thể hôn không?"
  "..." Vũ.
  "..." Khi tôi nghe câu nói đùa này từ miệng của chị gái quân đội, tôi đã ngụy trang sự thất vọng của mình và lặng lẽ mỉm cười.
  Sau khi trở về nhà, chỉ cần Vũ mở miệng ra nói với tôi cái gì đó, là tôi sẽ âm dương khí quái: "Thế nào lại có người khác đòi hôn em, hết lần này tới lần khác cũng sẽ hôn thôi?" Trong trường hợp này, tôi có thể nói rất nhiều, nhai đi nhai lại vấn đề đó. Rõ ràng chuyện không phải là lỗi của nàng, tôi lại nói đi nói lại mãi.
  Lúc đầu, vừa nghe tôi nói nàng chỉ nghĩ rằng tôi đang nói đùa và không quan tâm mấy. Sau đó tôi cứ nói mãi, nàng không chịu nổi thế là đôi mắt nàng hơi đỏ, nhìn tôi bằng ánh mắt ủy khuất, mấp máy miệng, muốn nói gì đó nhưng không thể nói ra. Nàng cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống, im lặng một lúc, nàng lặng lẽ quệt nước mắt rồi thì thầm nói: "Hi, em về phòng trước..."
  Tôi biết nàng buồn, biểu cảm đó không thể diễn tả rõ ràng, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể thấy rõ được nàng thực sự đang buồn.
  Rất nhiều chuyện, phương thức xử lý không phù hợp, có thể nói là ấu trĩ luôn cũng được, nhưng thế nào cũng không thay đổi được. Quay đầu nhìn lại lúc đó, tôi mới biết là mình đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho người tôi yêu thế nào.
  ...
  Câu chuyện tôi muốn kể hơi buồn, đó là lý do từ nãy đến giờ tôi cứ nói đông nói tây chần chừ không đề cập đến nó.
  2008 đối với chuyện tình cảm của tôi và Vũ có thể nói là một năm đầy sóng gió, lúc này chúng tôi đã quen biết nhau được gần 8 năm. Đó là một năm khó khăn đối với tôi và cô ấy, những mâu thuẫn giữa tôi và nàng càng trở nên không thể chịu đựng nổi và có nhiều xung đột hơn.
  Vào năm 2007, khi tôi tốt nghiệp đại học vào tháng 9, tôi đã gặp Trần Nhược Tuyết. Vào tháng 10 năm 2010, Tuyết biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Cô ấy biến mất hoàn toàn, tôi không thể tìm thấy cô ấy mà tôi cũng không dám tìm thấy cô ấy. Nhiều lần, tôi nghĩ về khoảng thời gian gặp tuyết chỉ như là một giấc mơ.
  Khi tôi đang mơ, tôi vẫn có thể mơ thấy tuyết. Cô ấy mỉm cười với tôi trong những giấc mơ. Vẫn dùng cái giọng điệu chọc ghẹo tôi ấy, nhìn tôi từ trên xuống, sau đó vỗ vai tôi và nói: "Này, em đi lạc đường rồi."
  Vũ và Tuyết là hai dạng người khác nhau. Tính cách rất không giống nhau, thực sự khác biệt. Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ yêu Vũ suốt đời và tôi cũng sẽ không bao giờ thay đổi suy nghĩ của mình. Tôi cũng cam kết việc đó với Vũ. Những mà, vĩnh viễn là bao xa? Dù cho là đưa ra một lời hứa, nhưng mà bao nhiêu phần cũng không dám nắm chắc.
  Có một khoảng thời gian, tôi và Vũ chiến tranh lạnh với nhau. Vũ sẽ không cãi nhau với tôi, nàng đã nói vậy với tôi, nàng không thích hợp để cãi nhau. Nói chính xác, chúng tôi không thích hợp để cãi nhau.
  Sau một thời gian chiến tranh lạnh, chúng tôi lại bước vào một thời kỳ xa cách khác. Vũ nói với tôi rằng sẽ tạm tách nhau ra một thời gian, cho nhau một khoảng trống để suy nghĩ về chuyện của chúng tôi một lần nữa.
  Trong hai tháng xa cách với nàng trong tim tôi luôn có một khoảng trống, nhưng tôi không thể loại bỏ cảm giác trống rỗng này, cũng không ai có thể lấp đầy nó. Tôi cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó. Tôi muốn tìm nó nhưng tôi không thể tìm thấy nó. Tôi có tìm thế nào cũng không thể thấy nó.
  Tại sao "Bảy" được đặt tên bảy? Bảy, bảy năm, bảy năm ngứa. Hai người yêu nhau, từ yêu nhau đến tổn thương lẫn nhau sau bảy năm, có bao nhiêu bất lực và đau khổ?
  Tôi đoán Vũ cũng biết điều gì đó giữa tôi và Nhược Tuyết, nhưng cô ấy đã giả vờ không biết gì.
  Trong thế giới của tình cảm, bạn bỏ ra càng nhiều, tình yêu của bạn càng sâu đậm, bạn sẽ càng đau khổ. Tình yêu càng sâu đậm, thì càng hèn mọn... Câu này thực sự không sai.
  Vũ, em yêu Hi, Hi biết rằng em yêu Hi, yêu đến ngây dại.
  Tôi thế nào cũng không quên được. Vũ vừa khóc, vừa nhìn tôi nói: "Hi, hứa với em, Hi sẽ ở bên em cả đời? sẽ yêu em mãi mãi chứ? Nói Hi yêu em, được không? "
  Tôi nhìn vào đôi mắt của Vũ. Từ trước vốn là đôi mắt nàng rất sáng, rất dịu dàng, nhưng giờ đây ngoài u sầu và buồn bã ra thì tôi không thể thấy thêm được bất kì điều gì khác.
  Có lẽ câu nói này là đúng: Yêu nhau thì dễ dàng nhưng chung sống lại khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net