Chap 27: Bức ảnh đầu tiên(4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc lễ nghi trên bàn ăn Thái Điềm Điềm vừa ngồi xuống liền ngoan ngoãn ăn trong im lặng, không khí yên ắng chỉ còn lại tiếng va chạm nhè nhẹ của chén muỗng

Vương Kha Vĩ không nói, anh vừa ăn vừa đánh giá Thái Điềm Điềm rõ ràng cậu không thuộc tầng lớp trung lưu, trên hồ sơ cũng để trống rất nhiều chỗ quan trọng, rốt cuộc thân phận thật sự của Thái Điềm Điềm là gì, tại sao cậu phải trở thành một trợ lý bé nhỏ mặc cho người ta sai khiến...Vương Kha Vĩ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng tạm thời lại chưa tìm được thời cơ thích hợp

Những thứ này vốn chỉ cần anh muốn biết, cho người đi tìm hiểu vài tiếng là ra, nhưng không hiểu sao Vương Kha Vĩ lại đặc biệt muốn biết tất cả từ chính miệng của Thái Điềm Điềm...

"Thái Điềm Điềm"

Thái Điềm Điềm đang cố nuốt mớ súp lơ xanh trong phần ăn của cậu, dù không thích nhưng vì phép lịch sự vẫn là không nên bỏ mứa thức ăn...

"Vâng ạ?"

" Không thích ăn thì không cần cố!" Vương Kha Vĩ tất nhiên nhìn được phần sắc mặt khó chịu của cậu, rõ ràng trên khay thức ăn có rất nhiều thứ nhưng cậu chỉ toàn lựa phần thịt mà ăn, những thứ màu xanh đều bị gạt sang một bên để lại ăn sau cùng...

Dáng vẻ ghét bỏ của cậu rõ ràng vậy sao? Thái Điềm Điềm quả thật nuốt không được mớ rau củ đó, đành xấu hổ cúi đầu chọc chọc thức ăn thừa

"Xin lỗi Giám đốc, tôi ăn không quen lắm! Nhưng đồ ăn rất ngon! Cảm ơn anh rất nhiều!!!"

"Ừm!" Vương Kha Vĩ không tỏ thái độ gì chỉ là cảm thấy thói quen này của cậu rất không tốt, cần phải sửa! Tất nhiên anh không có nói ra, chỉ ngầm suy tính vài thứ trong bụng

"Chiều nay..." Vương Kha Vĩ đang nói thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, nhìn tên người gọi đến anh liền cảm thấy đau đầu, trực tiếp đưa điện thoại cho Thái Điềm Điềm

"Cậu nghe giúp tôi đi!"

Thái Điềm Điềm ngoan ngoãn nhận lấy điện thoại, chữ "Mẹ" rõ to đập vào mắt cậu, nuốt nước bọt lấy Dũng khí ấn nút nhận

"Chào Phu nhân ạ!"

Vương phu nhân đầu dây bên kia không ngờ có một ngày nghe được âm thanh người lạ từ máy riêng của con trai, mà hình như đây không phải giọng của Thư ký Alex thì phải!

"Cậu là?"

"Dạ thưa Phu nhân, tôi là Thái Điềm Điềm trợ lý mới của Tổng giám đốc ạ! Hiện ngài ấy có chút việc bận nên tôi xin phép nhận máy! Không biết Phu nhân có dặn dò gì tôi sẽ gửi lời đến Tổng giám đốc ạ?"

"Ha...Trợ lý sao?"

"Vâng ạ!" Thái Điềm Điềm không hiểu sao lại cảm thấy một luồng khí lạnh chảy dọc sống lưng cậu...

"Mở loa đi!" Vương Phu nhân là loại người gì chứ, mấy lời kia nghĩ bài sẽ tin sao? Thằng con trai bà sinh ra bà còn không hiểu tính nó sao?

Thái Điềm Điềm đưa mắt nhìn Vương Kha Vĩ sau đó ra hiệu chỉ vào điện thoại, ngoan ngoãn mở loa, nhưng miệng vẫn khéo léo nói " Hiện Tổng giám đốc đang bận, không biết Phu nhân muốn truyền lời gì đến ngài ấy, tôi nhất định giúp người chuyển đến ngài ấy không sót một chữ ạ!"

"Không cần! Ta nói trực tiếp là được rồi!"

"Vương Kha Vĩ tôi cho anh hai lựa chọn! Một là sắp xếp công việc sau đó dành thời gian khoảng một giờ cho em gái anh, hai là sắp xếp công việc tháng sau đi xem mắt!"

"Trước 6h chiều không hoàn thành một thì tức là chọn hai! Cứ quyết định như thế đi!"

Giọng điệu nghiêm nghị không cho người nghe cơ hội phản bác! Thái Điềm Điềm quả thật bị Vương phu nhân hù dọa rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net