Chap 6: Tổng tài say rồi? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Điềm Điềm bên đây múa mây quay cuồng, Vương Khá Vĩ một chữ cũng không nghe lọt cứ như vô hồn mà nhìn cậu gật gù, cuối cùng Thái Điềm Điềm chỉ còn cách trực tiếp đem người kéo đứng lên...

Cậu chỉ cao 1m73 nhưng Vương Khả Vĩ lại cao tận 1m88, sự chênh lệch đã lớn, cộng thêm việc Vương Kha Vĩ hoàn toàn đứng không vững, sức nặng của anh càng làm cho người từ bé đã ít vận động như Thái Điềm Điềm trở nên càng chật vật không thôi, vệ sĩ xung quanh nhìn hành động của Thái Điềm Điềm định xông lên, nhưng vừa định tiến tới thì bắt gặp ánh mắt của Vương Kha Vĩ lạnh lùng người vốn đang nửa tỉnh nửa mê...

Thái Điềm Điềm lúc vào không ai để ý, lúc đi ra vì dìu theo một người khổng lồ tên Vương Kha Vĩ mà ai ai cũng trố mắt nhìn cậu...chủ tiệc vừa đến không bao lâu đã bị người dìu ra cửa chuẩn bị rời đi...đây là tình huống gì thế này?

Thái Điềm Điềm không biết đi đâu, đành đem người dìu ra phía sau vườn, đến nơi không người từ từ tìm cách, ở trong kia quá loạn não cậu không xài được...

"Tổng tài! Tổng tài! Anh ngồi đây chờ tôi một lát, tôi đi tìm cho anh một ly nước giải rượu!"
Lúc Thái Điềm Điềm khuất bóng ở phía ngã rẽ thì trong bóng tối một người thần bí bước ra
" Chủ nhân thứ lỗi, tôi đến muộn!" Vương Khả Vĩ dựa đầu vào chiếc cột của đình hóng mát, đôi mắt mơ màng nhìn theo hướng của Thái Điềm Điềm, đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức, tuy rằng bản thân hiện tại bất cẩn bị bỏ thuốc nhưng anh vẫn có thể khống chế được cục diện, chưa nói đến xung quanh luôn có vệ sĩ canh giữ chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện, chỉ là có vài tình huống không thể quá rầm rộ... giọng nói yên tĩnh không nghe ra buồn vui "Về nhận phạt"

Người thần bí nghe được ba chữ này liền âm thầm thở ra, thật may mắn chủ nhân không tức giận... " Xử lý xong chưa?" Vương Kha Vĩ cảm thấy sau khi được Thái Điềm Điềm mang ra đây đầu anh dần trấn tỉnh lại...

" Thưa chủ nhân, đã xong...ngài có muốn tôi tìm người đưa trợ lý Thái về không?" Người thần bí trong bụng thầm niệm cảm ơn Thái Điềm Điềm nghìn lần, cũng may có cậu xuất hiện giải vây lúc ngàn cân treo sợi tóc nếu không thật sự không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra, sự vô tình gọi nhầm số này của chủ nhân quả thật là may mắn không thôi!

"Không cần! Các người lui ra xa một chút đi, ta sẽ về cùng cậu ta"  nhìn  thấy từ xa bóng dáng của Thái Điềm Điềm hớt ha hớt hải chạy về đây Vương Kha Vĩ nhanh chóng trở về dáng vẻ của người bị trúng thuốc...

" Vâng thưa chủ nhân" Người thần bí không dám nói thêm lời nào, lập tức mang ám vệ lụi ra xa...

Thái Điềm Điềm tinh mắt từ xa nhìn thấy bóng người đứng sau lưng Vương Kha Vĩ vì thế mà cậu ba chân bốn cẳng chạy nhanh về, nhưng lúc đến gần chỉ thấy một mình Vương Kha Vĩ suy yếu ngồi dựa vào cột...

" Tổng tài? Anh có bị làm sao không? Có bị ai thương tổn không?" Đem người kiểm tra một vòng, không phát hiện Vương Kha Vĩ đang nửa tỉnh nửa mê có chỗ nào thương tích cậu mới yên tâm, thầm nghĩ bản thân đa nghi lại còn hoa mắt, đem nước giải rượu đưa đến bên miệng anh...

" Đây là nước giải rượu anh uống vài ngụm sẽ thấy đỡ đau đầu hơn đó!"

" Khó ngửi!" nước vừa được đưa tới trước miệng, một mùi hương không mấy dễ ngửi xộc thẳng vào mũi làm cho giọng Vương Kha Vĩ vốn đã rất trầm lúc này vì khó chịu mà càng thêm lạnh lẽo xa cách...

Nếu đổi lại là lúc sáng Thái Điềm Điềm chỉ thấy anh nhếch môi đã sợ đến lùi ra sau rồi thì chắc chắn sẽ không dám ngượng ép tiếp tục nhưng không hiểu sao lúc này Thái Điềm Điềm lấy đâu ra lá gan lớn hơn trời

Cậu nhăn mặt, trong lòng thầm mắng Vương Kha Vĩ, đem người đỡ thẳng dậy trực tiếp đưa ly nước đến miệng Vương Kha Vĩ, mặc cho anh cựa quậy từ chối, đem ly nước ép xuống khiến anh không cách nào buột phải mở miệng...

Sau khi uống xong, lại không biết Thái Điềm Điềm lấy đâu ra một viên kẹo, hai ba động tác đem kẹo nhét vào miệng Vương Kha Vĩ!

























































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net