8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đêm nay chị vẫn ở lại đây hả ?". Becky hỏi.
"Ừm". Freen gật đầu.
"Bố mẹ chị không mắng sao ?"
"Chị bảo là sang nhà Yuna ngủ"
"Nói dối bố mẹ là không tốt đâu"
Freen quay sang lườm em một phát.
"Tốt như vậy là tốt đó". Becky nhanh chóng đổi chiều.
"Chị có làm gì đâu mà em sợ chị quá vậy ?"
"Không biết !! Nhưng mà vẫn sợ"
"Tốt nhất là phải sợ biết chưa đồ ngốc"
Freen đưa ngón trỏ lên chọt vào má em.
"Becky"
"Hả ??"
"Chị nghĩ là nên mua một ngôi nhà mới". Freen đảo mắt nhìn xung quanh.
"Em thấy ở đây thoải mái mà"
"Quyết định vậy đi, chị sẽ mua cho em một ngôi nhà"
"Thôi không...."
"Dám cãi lời chị hả ?". Chưa nói hết đã bị chị chặn họng.
"Không". Cô sợ sệt lắc đầu.
Freen vòng tay qua ôm em.
"Nói xem đêm đó em đã làm gì chị ??"
"Chi tiết luôn sao ?"
Freen ngước lên gật đầu.
"Lúc đó chị say nên em đưa chị vào phòng, đặt chị xuống giường, khi em định ra ngoài thì chị kéo em lại, em mất thăng bằng nên ngã lên người chị, rồi chị bảo em hôn chị...."
Freen thật không thể tin nổi là mình đã trông như thế, rõ ràng là câu dẫn người ta trước mà.
"Hôn được một tí thì chị ngủ đi, em kéo chăn lại cho chị rồi đi ra ngoài ngủ"
"Cái gì...cái gì ? Đi ra ngoài ngủ hả ?". Freen nghe thấy có gì đó hơi sai.
Becky gật gật đầu.
"Vậy tại sao....? Lúc sáng dậy trên người chị không mặc quần áo"
"Em đâu có biết !! Lúc em vào lấy balo đi học thì đã thấy váy với khô mực của chị ở dưới sàn rồi, em thề là em không có lén nhìn cũng không có chạm vào người chị ". Becky lấy ngón tay chấm vào lưỡi rồi đưa lên trời.
Freen đập tay lên trán mình, hèn gì mình không hề có một tí cảm giác nào, trên người cũng không hề có dấu hôn, chắc là do rượu khiến cơ thể nóng quá mà tự cởi hết ra, vậy là hiểu lầm Becky mất rồi.
"Vậy sao hôm chị đến tìm em, em không nói !! Sao phải chịu trách nhiệm ?"
"Lúc đó chị giận dỗi lại còn khóc nữa nên......"
"Xin lỗi em, hôm đó chị đã đánh em, chị nghĩ em đã cướp mất lần đầu của chị". Nàng nhăn mặt.
"À..không sao". Becky ngốc nghếch mỉm cười.
Freen ngồi ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt chị biến đổi trong thấy rõ.
"Nghe chị hỏi này !! Em có yêu chị không ?"
Becky cũng do dự nghĩ ngợi.
"Không...không biết nữa....". Cô ngập ngừng.
Freen mím môi, trong lòng dâng lên cảm giác rất buồn.
"Vậy không cần làm người yêu của chị, chị trả tự do lại cho em"
Sau câu nói đó cả hai đều im lặng.
Becky, cô cũng chẳng hiểu tại sao không khí lại buồn như thế.
Được một lúc, Freen đứng lên cầm túi xách bước ra ngoài.
"Chị đi đâu vậy ??". Thấy chị rời đi cô liền chạy theo hỏi.
"Chị về nhà"
"Lúc nảy chị bảo sẽ ngủ lại đây mà"
"Không !! Chị sẽ không đến đây nữa"
"Sao vậy ??"
"Becky !! Em có hiểu gì không vậy ? Chia tay thì không gặp nhau nữa"

"À...vậy hả ?". Becky gãi đầu.
Thôi quá mệt mõi với con người này, Freen chẳng thèm nói thêm lời nào, nàng bỏ ra xe và Becky Armstrong cũng chẳng thèm chạy theo, cô cứ đứng đấy mà gãi đầu.
"Ủa mà sao lại chia tay ??"
..
Reng reng.
Điện thoại của Becky.
Là Yuna.
"Alo"
"Chị đang làm gì thế ?"
"Chị đang ở nhà"
"Chúng ta gặp nhau có được không ? Em có chuyện muốn nói với chị"
"Được"
"Em sẽ đến đón chị"
"Ừm !! Vậy chị chờ em"
Becky tắt máy đặt điện thoại xuống bàn. Hôm nay là ngày thứ hai cô không gặp Freen, chị ấy cũng không còn gọi điện, nhắn tin hay phàn nàn chửi bới, mọi thứ đối với cô giờ đây thật nhàm chán.
Ở quán coffee.
"Hôm nay có vẻ chị không được vui hả ?". Yuna hỏi.
Becky gật đầu.
"Sao thế ??"
"Chị không biết"
Yuna đối diện nhìn chị thở dài.
"Becky !! Chị thấy em thế nào ?". Nàng hỏi.
"Em xinh đẹp, dễ thương"
"Vậy chị có thích em không ?"
"Không"
"Becky sao chị..."
"Nhưng mà... em thích chị"
"Chị xin lỗi Yuna, Freen bảo thích một người là khi ở cạnh người đó mình sẽ cảm thấy ngại ngùng đỏ mặt rồi tim đập nhanh, chị không có cảm giác đó với em, chị xin lỗi. Freen......không cho chị thích em"
"Cái gì ??". Yuna nhíu mày, cô đang không hiểu lắm câu nói vừa nảy.
"Freeda thích em mà Yuna, sao em không thích em ấy ?"
"Tình cảm sao em giải thích được, nhưng chị nói Freen không cho là sao ?"
"Chị không biết gì hết, em đừng hỏi nữa, chị cảm thấy tâm trạng hôm nay thật tệ, chị về trước nhé". Becky mang balo vào rồi rời đi.
Yuna thở hắt, sao Becky cứ mãi nhắc đến Freen, cô phải gặp chị ấy hỏi cho ra lẽ chuyện này.
Không do dự Yuna lấy điện thoại ra gọi cho Freen.
"Chị đang rảnh không ? Mình nói chuyện chút đi"
.
.
Sau bốn ngày vẫn không có cuộc gọi hay tin nhắn gì. Becky chờ, Freen cũng chờ, công việc thì nhiều mà đầu óc không thể nào để tâm đến được, cứ ngồi thở dài rồi nhìn chăm chăm vào điện thoại chờ người kia.
Hôm trước nàng và Yuna đã có một cuộc cãi vã vì chuyện nàng không cho Becky thích cô bạn thân của mình, nàng cũng đã kể cho Yuna nghe về sự cố hôm trước dẫn đến việc Becky phải làm người yêu mình và hiện tại cả hai đã chia tay.
Yuna nghe thế cũng hiểu được lí do vì sao hôm đấy Becky tâm trạng không được tốt, dù sao cô cũng đã thổ lộ tình cảm với Becky nhưng.....cô đâu thể ép buộc.
"Aisshiii cái đồ ngốc này !!". Freen nhăn nhó.
Mấy ngày nay không gặp nên nàng nhớ cái gương mặt ngáo ngơ đó đến phát điên lên rồi.
"Không biết có nhớ đến mình không nhỉ ?....Hay là đang vui vẻ vì được tự do ?"
Freen đột nhiên tức giận đập tay xuống bàn.
"Dám như thế hả ?". Nàng nghiến răng, siết chặt tay.
"Còn không thèm đi tìm mình"
Cốc cốc.
"Vào đi"
Thư kí Kaw bước vào.
"Tối nay chúng ta có một đối tác...."
"Không !! Hủy đi"
Freen đeo túi xách vào rồi rời khỏi công ty ngay lập tức.
___
"Mấy hôm nay em sao vậy Becky ??"

"Becky"
"Becky Armstrong"
"Dạ ? Hả ?"
Becky giật mình.
Nảy giờ cô cứ lau đi lau lại mỗi một chiếc bàn.
"Em lau mòn bàn là phải đền cái khác đấy nhé !!"
Người đang hỏi là Bob, anh ấy cũng là nhân viên phục vụ của quán, anh rất hay trò chuyện với Becky nên cả hai khá thân thiết.
Becky đáp lại anh bằng cái thở hắt.
"Em làm sao thế, mấy ngày nay anh thấy em không được vui cho lắm, Becky Armstrong thường ngày đâu rồi ??"
Becky lại thở dài.
"!! Em hỏi anh cái này được không ?". Ngẫm nghĩ một lúc Becky mới quyết định hỏi.
"Em cứ hỏi"
"Cảm giác yêu là như thế nào ??"
Khịt.
Anh nén cười.
"Hôm nay lại biết hỏi đến mấy chuyện này sao ?"
Đúng là Becky Armstrong ngoại hình có thay đổi xinh đẹp hơn trước rất nhiều nhưng mà cái tính ngố ngố đã ăn sâu vào máu muốn thay đổi ngay cũng khó.
"Anh trả lời em đi"
Bob vắt cái khăn lên vai rồi đi đến cạnh Becky. Anh cầm mấy cọng tóc loe hoe đỏ của cô quơ qua quơ lại, dù sao thì nhà hàng mới mới mở cửa chưa có khách nên ngồi tâm sự với cô em một chút.
"Vậy nói xem !! Em đã để ý anh nào rồi đúng không ? Hèn gì mới thay đổi ngoại hình nhanh như thế này"
Becky nhăn mặt, cô ngẫm nghĩ không biết có nên kể chuyện của cô với cháu gái ông chủ nhà hàng hay không.
"Em....thật ra thì...em với cô gái đó đã quen nhau được...."
Becky xòe mấy ngón tay ra đếm rồi giơ lên bảy ngón.
"......một tuần"
"Khoan !! Em nói là cô gái sao ?". Bob ngạc nhiên quay sang nhìn Becky.
Cô gật đầu.
"Em thích con gái hả ??"
"Chắc là vậy !! Nhưng mà có sao đâu... người ta bảo với em là tình yêu thì không phân biệt gì cả"
Bob phì cười.
"Em làm anh tò ghê !! Nhưng mà yêu nhau thì phải vui chứ, sao lại như cọng bún thiu thế này ?"
"Người ta bảo là chia tay, rồi bảo là không đến nữa". Becky trả lời yểu xìu.
"Em đã làm gì sai đúng không ?"
"Không có". Becky vội lắc đầu.
"Thế em đã nói gì không đúng phải không ?"
"Ưmmm chắc là khi người ta hỏi em có yêu người ta không thì em bảo là không biết"
"Thì đúng rồi"
Bob tự nhiên la to làm Becky giật bắn người.
"Anh làm em hết hồn". Cô vuốt ngực.
"Sao em lại trả lời không biết"
"Em không biết thật mà"
"Bây giờ em hãy trả lời câu hỏi của anh nhá !! Tâm trạng của em hiện giờ ?"
"Thật sự không tốt cho lắm"
"Mấy ngày nay em có nghĩ đến người ta không ?"
"Có lúc nào cũng nghĩ đến. Mọi hôm cô ấy rất hay cằn nhằn em, nay không còn được nghe nữa nên thấy thiếu thiếu làm sao ấy"
"Bây giờ, em có muốn gặp người ta không ?"
"Có... rất muốn"
"Nếu gặp em sẽ làm gì ?"

"Em sẽ ôm....không được cô ấy tát vào mặt em mất, em sẽ chỉ nhìn thôi, một tí cũng được"
Bob phì cười đưa tay lên xoa đầu em.
"Em là đang rất nhớ người ta đấy nhóc"
"Em phải làm sao đây ??"
"Anh sẽ bày cho em". Bob nháy mắt.
..........
"Chú ơi hôm nay cho cháu nghĩ sớm được không ?"
Becky đi đến xin ông chủ nhà hàng.
Bây giờ chỉ mới 4h chiều có hơi sớm quá.
"Sao thế ?"
"Cháu cảm thấy mệt trong người"
"Được rồi !! Cháu cứ nghỉ"
Becky lật đật chạy vào trong thay quần áo rồi mang balo chạy đi.
Cô tính đến công ty FR tìm Freen.
Cắm đầu chạy ra khỏi cửa nhà hàng thì đâm sầm phải cô gái nào đó.
"Yahhhhh"
Tiếng thét đanh đá này thật quen thuộc.
Còn ai khác ngoài đại tiểu thư Freen Sarocha.
Người cần tìm cũng đã gặp, không cần phải chạy đâu xa.
"Chị....chị đi... ???"
Freen không thèm nghe hết câu hỏi mà đã liếc xéo Becky một phát, nàng hất vai đi thẳng vào bên trong nhà hàng.
Becky cũng vội vàng quay trở lại vào trong.
"Chào chú Sarocha"
"Chào con !! Mấy hôm nay chả thèm đến thăm ông chú già này"
"Cháu bận quá !!"
"Bận đi shopping, tán ngẫu đồ đó hả ?"
"Chú này". Freen nhăn mặt.
"Ủa Becky ??". Bob thấy Becky đi trở vào nên hỏi.
Freen nghe thấy cũng quay xuống nhìn.
"Sao quay lại ? Không đi tìm người ta à ?"
Becky lắc đầu.
"Người ta đến đây rồi, không cần tìm nữa". Becky nói nhỏ.
"Đừng nói với anh... là Freen nha". Bob thì thầm.
Nảy giờ chỉ có mỗi Freen vừa mới vào, không Freen thì còn ai vào đây.
Bob không tin cho lắm, anh làm ở đây cũng lâu, ít nhiều gì cũng biết Freen là cô nàng tiểu thư chảnh chọe, sao lại có mối quan hệ yêu đương với cái cục ngơ Becky Armstrong.
"Sao ? Dạo này đã yêu anh nào rồi mà bận bịu thế ?". Chú Sarocha tiếp tục cuộc trò chuyện.
"Là Andrew đó chú !! Sắp kết hôn rồi". Freen cố tình nói to cho Becky nghe.
"Cuối cùng cũng chịu rồi hả ?? Nó tốt thế cơ mà". Chú Sarocha cười to.
"Cháu nhận ra điều đó hơi muộn, tháng sau cháu kết hôn"
Bob quay sang nhìn gương mặt buồn hiu của Becky, ngốc thì có ngốc thật nhưng mà nghe cũng hiểu chứ bộ.
Bob kéo Becky đi sang chỗ khác nói chuyện.
"Becky !! Anh biết là em buồn nhưng mà nghe anh nói này. Freen em biết đó.....cô ấy là đại tiểu thư giàu có, nổi tiếng chảnh chọe em..."
"Em hiểu ý anh muốn nói gì". Becky gật gật đầu, cô cắt ngang lời nói của anh.
"Ý của anh là Freen sẽ yêu một người cùng đẳng cấp với mình chứ không phải là một đứa nghèo hèn như em". Becky ủ rủ.
Nhìn Becky mà Bob thấy đau lòng thay, anh vỗ nhẹ vai cô an ủi.
Becky lại thở dài.
"Thôi em về nhà"
Cô đứng dậy đi trở ra cửa.
"Cháu chưa về hả Becky ?". Chú Sarocha nhìn thấy nên tiện hỏi.
"Bây giờ cháu về ạ !! Chào chú ạ". Becky cúi đầu một góc 90° chào chú Sarocha.
"Bị sao vậy chú ??". Freen hỏi.
"Lúc nảy Becky bảo mệt nên xin nghỉ"
Nàng ngoái đầu lại nhìn theo bóng lưng đã khuất.
"Mệt sao ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC